Nguyên lai Tuyết Nữ đã sớm kết ấn thi triển bí thuật, thành công lưu lại một đường sinh cơ của Thu Hồng Lệ.
- Cám ơn ngươi...
Tổ An vừa mừng vừa sợ, đang muốn cảm tạ Tuyết Nữ, bỗng nhiên cả người sửng sốt, bởi vì hắn phát hiện tuy thân thể Thu Hồng Lệ ngừng sụp đổ, nhưng thay vào đó là thân thể Tuyết Nữ dần dần sụp đổ.
- A Tổ, không cần thương tâm, vừa rồi ta hỏi nàng có nguyện ý vì ngươi hi sinh tánh mạng hay không, nàng trả lời nguyện ý.
Tuyết Nữ cười cười.
- Ngay cả hồ ly tinh này cũng nguyện ý, ta làm thê tử sao lại không muốn, nói không chừng vừa rồi nàng còn đang mắng ta thi triển thủ đoạn hại chết nàng đây?
Nàng đương nhiên sẽ không tự tư đến để Thu Hồng Lệ đi chịu chết, mà chỉ muốn thử đối phương một chút mà thôi.
Ngay từ đầu nàng đã làm tốt chuẩn bị thay thế đối phương tiếp nhận hậu quả, vừa vặn nàng có một bí thuật, có thể chuyển nhân quả trên người đối phương lên người mình.
Tổ An đi tới trước người Tuyết Nữ, há hốc mồm, ngày thường hắn tự xưng biết ăn nói, nhưng loại thời điểm này lại như người câm.
- A Tổ, không cần thương tâm, nếu không quản Hồng Lệ, nàng sẽ thật chết, mà ta chỉ cần Đại Tuyết Sơn còn, ta sẽ không tử vong, cách chút thời gian nói không chừng sẽ phục sinh.
Tuyết Nữ lau nước mắt trên mặt hắn.
Cảm nhận được xúc cảm rét lạnh, Tổ An rốt cục không lưu loát nói ra một câu.
- Phải bao lâu?
- Mấy ngàn năm, hoặc mười ngàn năm...
Nhìn ánh mắt kinh hãi tuyệt vọng của đối phương, Tuyết Nữ lại lộ ra vẻ tươi cười.
- Thực ra cũng không lâu, ta ở Đại Tuyết Sơn này đã đợi ngươi 9527 năm, lại chờ mười ngàn năm cũng không có gì.
Nói xong nàng hôn lên môi Tổ An một cái.
Trong nháy mắt đó Tổ An lệ nóng doanh tròng, bởi vì hắn cảm nhận được, đây là Thần Nữ Chi Hôn, chỉ có Sở Sơ Nhan và Bùi Miên Mạn biết!
Hơn nữa đồng dạng là Thần Nữ Chi Hôn, Sở Sơ Nhan và Bùi Miên Mạn cảm giác hoàn toàn khác biệt, Bùi Miên Mạn nhiệt tình như hỏa, Sở Sơ Nhan thì muốn cự tuyệt lại ra vẻ mời chào...
Đáng tiếc ngày thường cái hôn này mỹ diệu đến cỡ nào, bây giờ lại đắng chát đến cỡ nào.
Tổ An muốn giữ lại, đáng tiếc tay vừa chạm mặt đối phương, nàng đã hóa thành bông tuyết tiêu tán không thấy.
Cả người hắn như bị rút khô tinh thần, đứng ở trong gió tuyết không nhúc nhích.
Bỗng nhiên hắn nghĩ đến cái gì, mừng rỡ muốn mở miệng, lúc này thân hình Mị Ly xuất hiện ở trước mặt hắn.
- Nàng bị một loại pháp tắc vượt qua ngươi lý giải hủy diệt, lấy thực lực của ngươi bây giờ cưỡng ép can thiệp mà nói, coi như thi triển phím Print, chỉ sợ vừa nói ra chữ thứ nhất sẽ trực tiếp bước theo gót của nàng.
Khóe miệng Tổ An sắp cắn chảy ra máu.
- Chẳng lẽ phải trơ mắt nhìn nàng chết, cũng nên thử một lần mới được.
- Vậy Thu Hồng Lệ thì sao?
Mị Ly chỉ chỉ Thu Hồng Lệ đang bị đóng băng, thần sắc có chút phức tạp.
- Coi như ngươi liều tánh mạng, thi triển phím Print có thể cứu một người, nhưng lấy lực lượng hiện tại của ngươi, nhiều nhất chỉ có thể cứu một người, Thu Hồng Lệ, hay Sở Sơ Nhan, ngươi đến cùng chuẩn bị cứu người nào?
Tổ An không nghĩ đến mình cũng có ngày đụng phải vấn đề kinh điển trước cứu người nào, hắn rất muốn đáp một câu tất cả đều phải cứu.
Đáng tiếc câu nói này cuối cùng nói không nên lời, bởi vì hắn rõ ràng mình căn bản không cứu được hai người cùng lúc.
Vô luận là Thu Hồng Lệ hay Sở Sơ Nhan, đều là hồng nhan tri kỷ cùng hắn đồng sinh cộng tử, song phương sớm đã thề non hẹn biển, lần này gặp nguy hiểm, hai nữ đều không tiếc hy sinh tính mạng đến giúp đỡ hắn có thể thấy được lốm đốm.
Nữ tử tình thâm ý trọng như vậy, hắn lại có thể cô phụ người nào?
Mặc kệ chọn người nào, cũng mang ý nghĩa một cái khác phải chết, nghĩ tới đây, hắn lần đầu tiên rơi vào trong tuyệt vọng.
Thôi thôi, trước cứu một cái, lại cùng một cái khác xuống Hoàng Tuyền, như vậy nàng cũng không đến mức cô đơn.
Nhìn sắc mặt hắn âm tình biến ảo, tựa hồ hạ một loại quyết tâm nào đó, Mị Ly giật mình, mình cố ý thăm dò hắn một chút, lại bức điên đối phương.
Nghĩ tới đây nàng vội vàng mở miệng nói.
- Đừng xoắn xuýt, hiện tại Sở Sơ Nhan đã hóa thành gió tuyết, muốn cứu cũng không cứu được, hơn nữa ý tứ trong lời nói của nàng, cũng không có chính thức tử vong, chờ về sau ngươi có năng lực lại nghĩ biện pháp cứu nàng; ngược lại Thu Hồng Lệ bây giờ còn một hơi, ngươi mà không quan tâm nàng, thì sẽ thật chết.
Toàn thân Tổ An chấn động, có câu kẻ trong cuộc thì mê kẻ bàng quan thì tỉnh, vừa rồi hắn rơi vào một loại trạng thái lòng như tro nguội, đại não không cách nào suy nghĩ bình thường, bây giờ được Mị Ly nhắc nhở, hắn vội vàng đi tới bên cạnh Thu Hồng Lệ tra xét.
Chỉ thấy cả người nàng bị đông trong Băng Liên, hoàn toàn giữ lại bộ dáng “lúc còn sống”, trong ánh mắt còn nhìn ra được lúc đó nàng nghĩ hẳn phải chết, nhìn về phía Tổ An đầy lưu luyến cùng không nỡ.