Tổ An cau mày.
- Trong Lưu Ly Bảo Châu không thể thả vật sống.
- Còn nhớ ngọc quan mà lúc trước ngươi tìm được Tùy Hầu Châu không?
Mị Ly nói.
Tổ An gật đầu, Tùy Hầu Châu kia và Mỹ Đỗ Toa nhất tộc có thiên ti vạn lũ quan hệ, ngọc quan kia đao kiếm khó thương, mình cảm thấy có chút đặc thù nên lưu lại.
- Bộ ngọc quan kia là đồ tốt, làm cho người bên trong vạn năm không hư, ngươi thả Thu Hồng Lệ ở bên trong, liền có thể thu vào hạt châu.
Mị Ly giải thích.
- Thật có thể sao?
Tổ An lại có chút chần chờ, dù sao đây không phải chuyện đùa, nếu tính sai, chỉ sợ Thu Hồng Lệ sẽ lập tức hương tiêu ngọc vẫn.
- Ta lừa ngươi lúc nào?
Mị Ly nhướng mày, bất quá rõ ràng hắn là quan tâm người yêu, nên nhẫn nại giải thích.
- Ngọc quan kia tự thành không gian, trình độ nào đó ngươi có thể lý giải nó thành phi thuyền vũ trụ, trước kia ngươi không phải thường xuyên lải nhải nói cố sự chín con rồng kéo quan tài sao, quan tài kia không có gì bất ngờ xảy ra cũng là một phi thuyền vũ trụ.
Tổ An.
- ...
Hắn không ngờ năm đó thuận miệng nói một vài tiểu thuyết mạng, nàng lại còn nhớ rõ, càng không nghĩ tới ngọc quan này lai lịch lớn như vậy.
Vội vàng lấy ngọc quan ra, quả nhiên toàn thân lóng lánh sáng long lanh, tản ra một loại khí tức bất phàm.
Hắn cẩn thận từng li từng tí để Thu Hồng Lệ vào trong quan tài ngọc, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên vị trí cái trán của đối phương.
- Hồng Lệ, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ mau chóng tìm được biện pháp cứu ngươi.
Nhìn con ngươi mỹ lệ của đối phương, hắn nhịn không được hỏi thăm Mị Ly.
- Nàng bị giam ở trong không gian tối tăm, có thể cảm thấy cô đơn và sợ hãi hay không?
- Ngươi suy nghĩ nhiều.
Mị Ly tức giận nói.
- Hiện tại trạng thái của nàng xen vào giữa sống và chết, thời gian đối với nàng mà nói không có ý nghĩa, nói cách khác, hiện tại nàng là vô ý thức, dù ngươi quên nàng ở trong ngọc quan, để nàng ngốc đến thiên hoang địa lão, nàng cũng sẽ không có cảm giác.
Tổ An.
- ...
Có điều lời nàng nói vẫn để Tổ An thoáng yên tâm lại, thu ngọc quan vào Lưu Ly Bảo Châu, cơ hồ trong nháy mắt lại lấy ra xem xét, thấy Thu Hồng Lệ xác thực không có việc gì, mới thu ngọc quan lại.
Mị Ly trợn mắt.
- Còn nghĩ ta sẽ lừa ngươi? Ngươi quan tâm những thứ này, không bằng quan tâm cục diện bây giờ một chút.
- Cục diện gì?
Tổ An vừa mở miệng, bỗng nhiên cảm giác được cả vùng như sóng biển phun trào, dường như toàn bộ Đại Tuyết Sơn muốn hủy diệt.
Trong lòng Tổ An giật mình, hắn nhớ được Sở Sơ Nhan từng nói, chỉ cần Đại Tuyết Sơn còn, nàng sẽ không chân chính tử vong.
Nhưng hôm nay khắp nơi núi lở đất nứt, tựa hồ Đại Tuyết Sơn thật nguy hiểm.
- Đến cùng tình huống như thế nào?
Tổ An vội vàng hỏi thăm Mị Ly.
- Hẳn là do tồn tại kia quá mạnh, thế giới này không cách nào gánh chịu được lực lượng của hắn, dẫn đến không gian xuất hiện một vài vấn đề. Trước đó Sát Lục Chi Chủ không phải từ dưới núi tuyết đi ra sao, lúc đó chỉ sợ phong ấn này đã xảy ra vấn đề, đủ loại nhân tố điệp gia, phong ấn hẳn là sắp triệt để sụp đổ.
Mị Ly đánh giá xung quanh, phán đoán nói.
Tổ An theo ánh mắt nàng, cũng nhìn thấy trong hư không xuất hiện vết nứt đen nhánh, mới đầu chỉ như sợi tơ, nhưng rõ ràng cảm giác được càng lúc càng lớn, rất nhanh có yêu ma từ bên trong lao ra, cơ hồ là thời gian nháy mắt, đã có hàng ngàn hàng vạn yêu ma xuất hiện ở thế giới này, hơn nữa nhìn vết nứt càng mở càng lớn, số lượng sẽ chỉ càng lúc càng nhiều.
Đằng sau vết nứt hư không, có thể ẩn ẩn nhìn thấy một số thân thể khổng lồ đang chạy tới, hiển nhiên mỗi một loại đều là tồn tại vô cùng khủng bố, nếu để bọn chúng buông xuống, nhất định là sinh linh đồ thán.
Thấy cảnh này, Tổ An có một loại cảm giác bất lực, nỗ lực lâu như vậy, cuối cùng là công dã tràng sao?
Nếu trước đó hắn ở thời kỳ toàn thịnh, ngược lại có thể đối phó những yêu ma vừa tiến đến này, nhưng trải qua luân phiên đại chiến, bây giờ người bên cạnh chết thì chết, ngủ say thì ngủ say, hắn cũng ở trạng thái tàn huyết, muốn đối phó cũng không có sức lực.
- Ngươi đã hết sức, cái này không trách được ngươi. Trước tiên nhặt cây đao kia lên, trở về dưỡng thương, khôi phục xong lại nghĩ những sự tình này.
Mị Ly lo lắng hắn mất người yêu, trong lúc nhất thời tâm tình chán nản làm ra sự tình gì xúc động, dự định trước để hắn khôi phục tốt, ngày sau lý trí lại nói.
Tổ An từ chối cho ý kiến, bất quá ánh mắt vẫn theo tầm mắt của Mị Ly nhìn lại, chỗ đó có một thanh đao cắm trên mặt đất, vừa rồi Sát Lục Chi Chủ biến thành tro bụi, duy chỉ lưu lại cây đao này.
Đợi đi đến bên cạnh tra xét, Tổ An rốt cục thấy rõ đó không phải đao gì, mà là một chiếc răng, bởi vì quá khổng lồ, nên hình dáng giống một cây đao.