Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 541 - Chương 541: Kèn Tấn Công

Chương 541: Kèn Tấn Công Chương 541: Kèn Tấn Công

- Hắn thực sự thần như vậy à?

Tần Vãn Như nửa tin nửa ngờ, bỗng nhiên nghĩ đến gì đó, vội vàng kéo nữ nhi sang một bên nhỏ giọng hỏi,

- Ngươi nói hắn thông qua châm cứu dẫn dắt hàn khí ra cho ngươi, vậy có cần cởi quần áo không?

Mặt Sở Sơ Nhan lập tức đỏ lên, cúi đầu ừ một tiếng nhỏ như muỗi kêu.

- Ngươi cởi hết quần áo à?

Tần Vãn Như giật nảy mình, một lúc sau vẫn chưa phục hồi tinh thần.

Nàng ta rất rõ mục đích phía sau của Sở gia nhận Tổ An làm rể, theo nàng ta, đây chỉ là một cuộc hôn nhân trên danh nghĩa, lừa người ngoài mà thôi.

Đại nữ nhi từ nhỏ đến lớn đều có tính tình vô cùng kiêu ngạo, trước giờ có các loại quang hoàn của thiên tài quấn thân, luôn nghiêm nghị với nam tử.

Nàng ta thật sự rất khó tưởng tượng nữ nhi như vậy vì sao lại đồng ý cởi áo tháo thắt lưng ở trước mặt tên gia hỏa Tổ An đó.

- Các ngươi là không phải đã... Đã động phòng rồi chứ?

Tần Vãn Như bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề nghiêm trọng hơn, vội vàng hỏi.

- Mẹ, ngươi đang nói gì thế!

Dẫu sao mặt Sở Sơ Nhan cũng mỏng, thói quen thiếu nữ nhiều năm cũng rất khó có chuyển biến, sao có thể không biết xấu hổ mà ở trước mặt mẫu thân và muội muội thừa nhận những cái này, vội vàng nói,

- Hắn chỉ châm cứu sau lưng ta, ta dùng đồ che... chỗ khác.

Lúc này Tần Vãn Như mới thở phào nhẹ nhõm, có điều cho dù là như vậy, nàng ta vẫn rất khó lý giải nữ nhi không ngờ lại đồng ý làm như vậy ở trước mặt Tổ An.

Đột nhiên nàng ta lại nghĩ tới một chuyện khác, vội vàng hạ giọng hỏi:

- Tối hôm qua hắn... Có phải hắn làm ra hành động vô lễ gì với ta không?

Nghĩ đến mình đầu tiên là là bị tiểu nữ nhi đánh thuốc, lại bị đại nữ nhi điểm huyệt, nàng ta liền cảm thấy rất buồn.

Sở Sơ Nhan nghĩ đến chuyện tối hôm qua đối phương tưởng nàng ta là mình mà ôm vào trong lòng sờ loạn... Sắc mặt không khỏi đỏ lên, vội vàng nói:

- Không, ta dùng chăn che cho ngươi rồi.

Nàng ta biết mẫu thân đang nổi nóng, nếu biết chuyện tối hôm qua, còn không lật tung trời à.

Dù sao tối hôm qua đích xác cũng không phát sinh gì, mình nói như vậy cũng không tính là nói dối.

Sở Sơ Nhan cũng không ý thức được, trước kia nàng ta trên cơ bản chưa bao giờ nói dối, nhưng từ sau khi quen biết Tổ An, cũng bắt đầu các loại nói dối có thiện ý.

Một tảng đá lớn Trong lòng Tần Vãn Như cuối cùng cũng rơi xuống đất.

- Cục diện rối rắm nơi này ta cũng lười chẳng muốn quản, đều là tỷ muội các ngươi làm ra, tự các ngươi giải quyết đi.

Nói xong hừ một tiếng, liền phẩy tay áo bỏ đi.

Nghĩ đến hai nữ nhi bảo bối của hai vì nam nhân khác mà chống đối mình, người bỏ thuốc, kẻ điểm huyệt, trong lòng nàng ta rất lòng chua xót.

Mà người khởi xướng tất cả những điều này, chính là tên gia hỏa Tổ An đó!

Đến từ Tần Vãn Như, điểm nộ khí +44+44+44...

Tổ An không biết phải nói gì, không ngờ nàng ta đi rồi với còn có oán niệm lớn như vậy.

Sở Hoàn Chiêu ở bên cạnh cũng có chút chột dạ, vội vàng đuổi theo hiến ân cần:

- Mẹ, ta tiễn ngươi.

Lúc này Sở Sơ Nhan mới nhìn về phía Tổ An:

- Ngươi không muốn ở Sở gia nữa à?

Nhìn đôi mắt mê người giống như tinh không của nàng ta, Tổ An có chút chột dạ:

Chủ yếu cũng là mẹ ngươi thường xuyên nhằm vào ta...

Sở Sơ Nhan lắc đầu:

- Mẹ ta cũng không khó tính như ngoài mặt đâu, ngươi xem lần này nàng ta giáo huấn ngươi còn cố ý đuổi người khác đi, chính là cố kỵ đến mặt mũi của ngươi, vốn định răn dạy ngươi riêng một chút, nào ngờ ngươi lại giáp mặt chống đối, khiến nàng ta sượng mặt.

Tổ An nhíu mày nói:

- Cũng không thể một mực lấy ta làm nơi trút giận của nàng ta chứ?

Sở Sơ Nhan nói:

- Mẹ không xấu như ngươi tưởng tượng đâu, ví dụ như hôm nay ngươi nói ra như vậy, đổi lại là một gia tộc khác đã trực tiếp đánh trượng ngươi rồi, cũng là điều mà pháp lý Đại Chu triều cho phép, nàng ta lại thủy chung không làm như vậy, hơn nữa vừa rồi phẩy tay áo bỏ đi, lại mượn cớ của ta và Tiểu Chiêu, khiến chuyện này kết thúc ở đây, nếu không chuyện này càng làm quá lại càng khó giải quyết.

Nghe thấy nàng ta nhắc tới đánh trượng, Tổ An thầm nghĩ thế giới này tới cửa ở rể đúng là không có nhân quyền.

Đương nhiên nếu đối phương thật sự muốn hạ tử thủ, hắn sẽ không thể thúc thủ chịu trói.

Có điều mang một thân phận như vậy, thật sự đúng là chán nản, không biết tới ngày nào đó sẽ bị người ta lấy thân phận của hắn ra làm văn.

Chú ý thấy sắc mặt hắn có chút khó coi, ngữ khí của Sở Sơ Nhan trở nên nhu hòa hơn một chút:

- Ngươi cũng phải thông cảm một chút, trong đoạn thời gian này tâm tình của đoạn thời gian này một mực không tốt, đầu tiên là bên ta gặp chuyện không may, khiến nàng ta một mực lo lắng; gần đây lại bị Thái Thú Tang Hoằng dùng ý chỉ triều đình buộc phải quyên góp, tất nhiên khó tránh khỏi có chút nóng nảy, lại thêm tên gia hỏa ngươi một chút lời mềm mỏng cũng không biết nói, mới tạo thành phong ba lớn như vậy, khụ khụ!

Nói đến chỗ kích động, nàng ta không nhịn được mà ho khan.

Tổ An vội vàng tới đỡ nàng ta ngồi xuống:

- Ngươi đừng kích động, ngươi trọng thương chưa lành, hiện tại thân thể còn rất yếu ớt, mau nghỉ ngơi một chút.

Sở Sơ Nhan ngồi xuống uống chút nước, khí sắc cả người tốt hơn nhiều.

Lúc này Tổ An có chút tò mò hỏi:

- Quyên góp, đó là gì?

Sở Sơ Nhan giải thích:

- Mỗi lần quốc gia dụng binh chẩn tai hoặc là làm công trình cỡ lớn cần tiền bạc, đều sẽ kêu gọi phú thương thiên hạ hiến tài vật cho quốc gia, đây là quyên góp.

- Còn có như vậy nữa à?

Tổ An trợn tròn mắt,

- Đã là tự nguyện, ta không quyên thì thôi chứ.

- Nào có,

Bình Luận (0)
Comment