Sở Sơ Nhan lắc đầu,
- Tuy trên danh nghĩa là tự nguyện, nhưng thao tác thực tế lại khẳng định không phải, bị yêu cầu quyên góp đều là loại hào phú giáp một phương, sở dĩ những gia tộc này có thể làm được sinh ý lớn như vậy, đều là nhờ chính sách của triều đình.
- Nếu ngươi không quyên, những gia tộc nhỏ phía dưới ngươi còn có rất nhiều gia tộc nguyện ý quyên, còn chỉ mong có được cơ hội như vậy, khiến triều đình cho họ một số chính sách có lợi.
- Kinh doanh muối sắt như Sở gia chúng ta, cũng coi như là là gia tộc giàu có nhất Minh Nguyệt Thành thậm chí là châu quận phụ cận, tất nhiên cũng khó tránh khỏi vận mệnh bị yêu cầu quyên góp.
...
Tổ An dần dần nghe hiểu:
- Theo ngươi nói, quyên góp này chắc là một loại hiến kim chính trị, phú thương quyên ra tài vụ, triều đình sẽ cho chính sách ưu đãi, vậy nên là song thắng, vì sao các ngươi lại buồn rầu như vậy?
Sở Sơ Nhan giải thích:
- Mượn ngành nghề muối này mà nói, triều đình thực hiện chế độ diêm dẫn, gián tiếp dẫn tới một số diêm thương lớn hình thành địa vị lũng đoạn, kiếm được lợi nhuận lớn, tất nhiên phải hồi báo triều đình, những diêm thương đó cũng minh bạch có được thành tựu hôm nay, hoàn toàn là ăn tiền của chính sách triều đình, cho nên đối với quyên góp cũng không phản đối.
- Nhưng không chịu nổi triều đình luôn đòi quyên góp, những gia tộc này có tài đại khí thô tới mấy cũng không chịu nổi cướp đoạt như vậy.
- Huống chi Sở gia chúng ta mấy trăm năm trước đã có vùng đất này, chúng ta có sự hưng thịnh hôm nay, không phải nhờ ân điển của triều đình, mà là năm đó tổ tiên dùng mồ hôi và máu đánh hạ được những quặng sắt quặng muối này. Nói một cách thì năm đó khi Sở gia chúng ta năm đó có vùng đất này, vương triều Đại Chu còn chưa thành lập.
- Những năm gần đây chúng ta không có được bất kỳ lợi ích gì của triều đình, lại không ngừng bị triều đình bắt buộc quyên góp, trong lòng tất nhiên không quá tình nguyện.
Tổ An nghe mà trợn mắt há hốc mồm, không nhịn được nói:
- Nghe khẩu khí trong lời này của ngươi, Sở gia là tính tạo phản à.
- Đừng nói bậy.
Sở Sơ Nhan tức giận trợn mắt,
- Chỉ là có chút bất mãn thôi, nhưng chưa tới tình trạng đó. Huống chi hiện giờ triều đình cường thịnh, nếu thực sự có ý đồ đó, hoàn toàn là tự tìm đường chết.
- Nhưng loại như các ngươi khẳng định là trở thành cái đinh trong mắt cái gai trong thịt của triều đình, nếu ta là Hoàng đế, nhất định sẽ đầu tiên các ngươi đầu tiên.
Tổ An cảm khái nói.
- Trong thiên hạ gia tộc tương tự như chúng ta kỳ thật còn rất nhiều, cũng không phải Hoàng đế muốn trừ bỏ là có thể trừ bỏ, nếu không rất dễ biến thành thiên hạ đại loạn,
Sở Sơ Nhan đáp,
- Cho nên Hoàng thượng cũng chỉ có thể dựa theo chế độ điều lệ mà làm, lần này Tang Hoằng tới đây chính là vì chuyện này, đỏ mắt với quặng muối sắt của Sở gia chúng ta, lại không thể cướp đoạt trắng trợn.
- Như vậy hai bên liền thi triển thủ đoạn công phòng lẫn nhau, xem ai có thể cười tới cuối cùng.
Tuy ngoài miệng Sở Sơ Nhan thì nói rất thoải mái, nhưng vẻ lo lắng trong ánh mắt lại tiết lộ tâm tình thực sự của nàng ta.
- Cánh tay chung quy là không vòng được qua đùi, luôn cảm thấy Sở gia các ngươi đang càng chạy càng xa trên con đường tìm chết.
Tổ An không nhịn được mà dè bỉu.
Sở Sơ Nhan lườm hắn một cái, mới nói:
- Sao chúng ta không biết là như vậy, nhưng cơ nghiệp mà Sở gia tổ tiên đánh hạ được, không thể mất trong tay chúng ta, cho nên biết rõ không thể cũng phải nỗ lực mà thử, đây là cảm giác vinh quang và sứ mệnh của gia tộc chúng ta.
Tổ An ngẩn ra, hắn chú ý thấy khi đối phương nói những cái này trên mặt có một loại quang huy khác thường, hắn dần dần cũng có chút minh bạch.
Kiếp trước rất ít có loại gia tộc cổ xưa này, cho nên lúc ban đầu rất khó lý giải lựa chọn của bọn họ, hiện tại lại có thể cảm ngộ được một số thứ.
Nếu thực sự phân đúng sai, kỳ thật bất kể là Hoàng đế, triều đình, hay là Sở gia, đều không sai, đều có động cơ và mục đích của mình, nói đến cùng đều là tranh lợi ích mà thôi.
- Đúng rồi, Thu Hồng Lệ đó là thế nào, sao lại tìm tới tận nhà?
Sở Sơ Nhan bỗng nhiên mở miệng nhìn hắn, vẻ mặt trở nên có chút kỳ quái.
- Ta cũng không biết nàng ta định làm gì, yên tâm, hai ta không phát sinh gì cả, ta vẫn thủ thân như ngọc cho ngươi!
Tổ An vừa nói xong lại bỗng nhiên nghĩ đến chuyện lúc trước và Tuyết Nhi, trong nhất thời có chút chột dạ.
Có điều nghĩ lại, Tuyết Nhi vốn là nha đầu thông phòng nàng ta cho ta từ lúc ban đầu, nghiêm khắc mà nói thì như vậy cũng không tính là có lỗi với nàng ta.
Vừa nghĩ như vậy, hắn lại trở nên vững tâm.
- Thủ thân như ngọc?
Sở Sơ Nhan lại cười lạnh nói,
- Tối hôm qua vết son trên miệng ngươi là nàng ta lưu lại à?
Tổ An:
- ...
Sao vẫn nhớ cái này.
Sở Sơ Nhan thở dài một hơi, nói tiếp:
- Hôm nay đừng chạy loạn, ban ngày Trần Huyền vừa ám sát ngươi, đừng cho hắn cơ hội nữa.
Vừa nói vừa từ trong lòng lấy ra một quyển sách nhỏ:
- Cái này cho ngươi, ngươi có rảnh thì tu luyện thêm, tương lai đối mặt với Trần Huyền cũng có thêm một phần năng lực tự bảo vệ mình.
- Đây là gì thế?
Tổ An sửng sốt, theo bản năng cầm lấy xem, chỉ thấy trên bìa viết bốn chữ to Tuyết Hoa Thần Kiếm.
- Cái này...
Sau khi đọc thấy mấy chữ đó, Tổ An lập tức ngây người, cái này hình như là tuyệt học giữ nhà của nàng ta.
Sắc mặt Sở Sơ Nhan ửng đỏ, quay mặt sang kia không dám nhìn hắn, làm bộ như thờ ơ nói:
- Chỉ là sợ ngươi chết trong tay Trần Huyền đó, không ai tới trị thương cho ta nữa.