Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 543 - Chương 543: Trên Đầu Chữ Sắc Có Một Cây Đao

Chương 543: Trên Đầu Chữ Sắc Có Một Cây Đao Chương 543: Trên Đầu Chữ Sắc Có Một Cây Đao

Tổ An cười ha ha, trực tiếp cất vào trong lòng:

- Thứ quý giá như vậy ta tất nhiên phải bảo quản tốt bên người rồi.

Thấy hắn cất thận trọng như vậy, Sở Sơ Nhan gật đầu hài lòng:

- Ngươi trước tiên cứ xem đi, nếu có gì không rõ cứ hỏi ta, dẫu sao ta cũng học trước rồi, ở phương diện này cũng có thêm chút kinh nghiệm.

Tổ An vỗ ngực nói:

- Yên tâm đi, lão công của ngươi là tư chất gì, làm sao có thể đọc không hiểu, khẳng định vừa học liền biết ngay.

Sở Sơ Nhan:

- ...

Các hạ là tư chất gì không phải là quá rõ ràng rồi à, còn bị học viện phân đến Hoàng tự ban.

Nàng ta chỉ nghĩ đối phương là là nam nhân, không muốn chịu thua trên mặt mũi, cũng không tiện nói gì, trong lòng suy nghĩ sau này nếu có cơ hội thích hợp sẽ hiệp trợ hắn một chút.

- Đúng rồi, cất bản bí tịch này cho kỹ, ngàn vạn lần đừng làm mất.

Sở Sơ Nhan nghĩ với cái tính tình cà lơ phất phơ của tên gia hỏa, vẫn không nhịn được mà nhắc nhở.

- Làm gì có chuyện đó, quyển sách này là bí mật bất truyền của Sở gia các ngươi mà, dạy cho ta thì không phải có chút rất qua loa à.

Tổ An cợt nhả ghé tới.

Sở Sơ Nhan rụt về phía sau, có chút mất tự nhiên tránh đi:

- Ngươi đừng nghĩ nhiều, dù sao ngươi cũng là cô gia của Sở gia, không xem như là người ngoài, truyền cho ngươi cũng vẫn nói được, chỉ cần ngươi đừng... Đừng cầm đi dạy nữ nhân bên ngoài là được.

Lông mày Tổ An nhướn lên:

- Đây là ngươi đang ghen sao?

- Ngươi không có chuyện gì thì ta đi trước.

Sở Sơ Nhan đỏ mặt xoay người rời đi, hiển nhiên không quen đàm luận với hắn về những cái này.

- Chờ một chút,

Tổ An vội vàng kéo tay nàng ta, nụ cười trên mặt cũng dần dần rút đi, nghiêm mặt nói,

- Hiện tại Sở gia phải đối mặt với vấn đề quyên góp làm khó như vậy, không biết phải quyên bao nhiêu bạc? Chỗ ta còn có chút tiền trinh, chắc có thể giúp Sở gia vượt qua cửa ải khó khăn.

Sở Sơ Nhan theo bản năng lắc lắc tay, lại không giật ra được, đành phải kệ hắn:

- Chỗ tiền đó của ngươi cứ giữ lại cho mình đi, Sở gia có nghèo túng tới mấy cũng không đến nỗi phải dùng tiền riêng của cô gia.

Tổ An:

- ...

Lời này sao nghe cứ không được tự nhiên vậy nhỉ, rất giống những nam tử cổ đại ở kiếp trước nói trong nhà có khó khăn tới mấy cũng sẽ không sử dụng tới đồ cưới của nhà gái.

Nhìn thấy bộ dạng ngơ ngẩn của hắn, Sở Sơ Nhan cho rằng hắn vậy bị tổn thương tới lòng tự trọng, vội vàng nói:

- Ngươi cũng đừng nghĩ nhiều, dẫu sao Sở gia cũng là nhà to nghiệp lớn, lần này sở dĩ khó xử, trên trình độ rất lớn là sản nghiệp binh khí lúc trước phải chịu trùng kích quá lớn, ảnh hưởng tới một bộ phận thu nhập.

- Lại thêm đoạn thời gian này muối tư tràn lan, dẫn tới muối của Sở gia không bán ra được, cho nên có chút đau đầu.

- Muối tư?

Tổ An ngẩn ra, hiển nhiên không quá hiểu chuyện này.

Sở Sơ Nhan giảng giải cho hắn:

- Dựa theo pháp lệnh của triều đình, muối sau khi được diêm hộ của diêm trường nấu ra sẽ do quan phương hoặc là người đại diện thống nhất thu mua, bất kể là vận chuyển hay là mua bán, đều phải mua diêm dẫn của triều đình, mới là hợp pháp; muối được lưu thông bằng khác đều là muối tư, bị cấm nghiêm khắc.

- Đáng tiếc muối tư rẻ, dân chúng khẳng định là muốn mua hơn, cho nên dồn dập cấm không ngừng. Lại thêm buôn lậu muối tư, lợi nhuận rất dày, có không ít hạng vong mệnh thay nhau nổi lên.

Trước kia nàng ta chưa bao giờ nói với người khác về những cái này, tất cả trách nhiệm đều tự gánh trên vai, nhưng hiện tại lại theo bản năng nói với Tổ An, nghĩ chắc là cảnh ngộ trong bí cảnh khiến nàng ta trong tiềm thức tin đối phương, có thể giúp nàng ta chia sẻ ưu sầu.

Tổ An không nhịn được cảm thán nói:

- Muối tư của người ta bán ra rẻ hơn muối quan của các ngươi, nhiều như vậy, kết quả vẫn có lợi nhuận dày, các ngươi giảm giá một chút không phải là được à? Như vậy muối tư không có không gian sinh tồn, dân chúng ai lại nguyện ý mạo hiểm đi mua muối tư nữa.

- Nói dễ hơn làm,

Sở Sơ Nhan thở dài,

- Ngươi cho rằng là chúng ta muốn định giá muối cao như vậy ư? Phí tổn của Muối quan ở các phương diện đều cao hơn muối tư rất nhiều, trước tiên không nói tới những đòi hỏi trên quan trường, chỉ nói tới diêm dẫn, một tấm diêm dẫn chúng ta cần phải giao cho quan phủ 1.5 lượng bạc, mà một diêm dẫn cũng chỉ được khoảng 200 cân, hàng năm tiền chúng ta bỏ ra trên diêm dẫn cũng không biết nhiều bao nhiêu.

- Hơn nữa có đôi khi diêm dẫn không đủ, cần dự chi định mức mấy năm sau, dự chi một tấm diêm dẫn, cần ở trên cơ sở 1.5 lượng lúc trước, lại thêm vào phí tổn 2.1 lượng, những cái này đều là triều đình gia tăng phí tổn trên người chúng ta.

- Còn có quyên góp linh tinh, kỳ thật cuối cùng cũng gần về giá gốc rồi.

- Ngươi có thể cảm nhận đại khái phí tổn của một chút muối quan đắt bao nhiêu.

Sở Sơ Nhan nói tới những cái này liền thuộc như lòng bàn tay,

- Chúng ta lấy về muối đã nấu xong từ trong tay diêm hộ, từ đầu tới cuối mỗi cân chỉ trả cho họ 10 văn tiền, bị các loại phí tổn phân chia xuống, cuối cùng giá của cân cân muối chúng ta bán ra sẽ căn cứ vào tình huống khác nhau mà có dao động, đại khái ở giữa 100 văn đến 300 văn, chỉ có như vậy chúng ta mới có lời.

- Mà muối tư không cần nộp lên trên những phí tổn cao ngất ngưởng đó, cho nên một cân một có thể bán hai mươi ba mươi văn, cho nên tất nhiên không ai đến mua muối quan nữa.

Tổ An ngơ ngác nhìn nàng ta, không ngờ Sở Sơ Nhan thường ngày thanh nhã xuất trần như tiên nữ, nói tới những sinh ý này lại rõ ràng như vậy, thậm chí có thể chính xác đến mỗi một văn.

Bình Luận (0)
Comment