Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 544 - Chương 544: Trên Đầu Chữ Sắc Có Một Cây Đao (2)

Chương 544: Trên Đầu Chữ Sắc Có Một Cây Đao (2) Chương 544: Trên Đầu Chữ Sắc Có Một Cây Đao (2)

- Ngươi nhìn ta làm gì?

Sở Sơ Nhan cũng chú ý thấy ánh mắt của hắn, hai má không khỏi hơi nóng lên.

Tổ An nhẹ nhàng cầm tay nàng ta, nói một cách thâm tình:

- Mấy năm nay một mình ngươi lo liệu Sở gia to lớn như vậy, nhất định là rất vất vả.

Có lẽ là đoạn thời gian này bị trọng thương, dẫn tới bất kể là thân thể hay là tâm lý, đều trở nên yếu ớt hơn lúc trước mấy phần.

Nghe thấy lời nói của đối phương, Sở Sơ Nhan chỉ cảm thấy trong lòng đau xót, mấy năm nay nàng ta khổ cực cũng chưa từng nói với bất kỳ ai.

Phải biết rằng nàng ta thích tu hành, nhưng nàng ta không thể không giành một một bộ phận tinh lực rất lớn lên trên việc kinh doanh của Sở gia.

Nếu không phải như vậy, với tư chất của nàng ta, sợ rằng cấp bậc tu vi còn cao hơn một bậc.

Hơn nữa rõ ràng nàng ta từ nhỏ đã thích xem những thoại bản phong hoa tuyết nguyệt đó, cũng giống như tiểu nữ sinh khác thích các loại đáng yêu lãng mạn.

Nhưng để cai quản uy nghiêm, nàng ta không thể không từ nhỏ đã dùng sự lạnh lùng và cao ngạo để ngụy trang bản thân, dần dà, nàng ta thậm chí cũng không biết đâu mới là mình chân chính.

- Không sao, ta sớm đã quen rồi.

Sở Sơ Nhan hít sâu một hơi, ổn định cảm xúc của mình, quay đầu sang bên, để tránh bị đối phương nhìn thấy đôi mắt đã hơi long lanh của nàng ta.

Tổ An trầm giọng nói:

- Từ giờ trở đi sẽ khác với trước kia, bởi vì ngươi có ta, ta sẽ giúp ngươi chia sẻ giải quyết những khó khăn này.

Chú ý thấy ánh mắt nóng rực của hắn, Sở Sơ Nhan bỗng nhiên cảm thấy trong lòng hoảng loạn, theo bản năng đẩy hắn ra:

- Ngại quá, hôm nay ta nói nhiều quá rồi.

Nói xong cũng không đợi hắn trả lời, không quay đầu lại mà bỏ chạy:

Khiến cho Tổ An vẻ mặt ngây đơ, đây là ý gì, ta tự nhận là đã trực tiếp thề thốt, ngươi tốt xấu gì cũng phải đáp lại một chút chứ!

Nhìn bóng lưng đã biến mất của Sở Sơ Nhan, Tổ An vuốt cằm bắt chước những tổng tài bá đạo kiếp trước, cười tà mị:

- Nữ nhân, ngươi thành công khiến bản công tử chú ý rồi!

Sau khi ra khỏi thư phòng, Tổ An chỉ cảm thấy bụng òng ọc, lúc này hắn mới ý thức được Sở gia trên dưới không ai gọi hắn đi ăn cơm.

Tần Vãn Như bởi vì chuyện vừa rồi mà khẳng định không muốn nhìn thấy hắn, tất nhiên sẽ không gọi hắn cùng dùng bữa.

Người khác bởi vì nhìn thấy phu nhân tức giận, không ai lại đi dây vào.

Dẫn tới Tổ An hiện tại giống như bị lãng quên.

Nghĩ nghĩ một chút hắn quyết định ra ngoài, trong nhà đã không có ăn, ra bên ngoài tìm chút dã thực.

Không phải Thu Hồng Lệ mời hắn ư. Vừa hay tới chỗ nàng ta xin chút cơm, hơn nữa ốc biển của Thương Lưu Ngư vẫn còn ở chỗ nàng ta!

Từ chỗ Thành Thủ Bình đòi thiệp mời về, nghe thấy hắn muốn đi Thần Tiên Cư, Thành Thủ Bình trợn tròn mắt:

- Cô gia, vừa rồi phu nhân mới tức giận, lúc này đi liệu có ổn không?

- Các ngươi không nói ta không nói, phu nhân làm sao mà biết được?

Tổ An hừ một tiếng,

- Hơn nữa, vừa rồi chuyện phu nhân tức giận đã được giải quyết, không cần lo lắng.

Cho dù hắn nói rất thoải mái, Thành Thủ Bình vẫn không thể tin được.

- Lần trước không phải ngươi nói tới Thần Tiên Cư thì rủ ngươi đi cùng à, thấy cô gia quan ái ngươi chưa, cùng cô gia đi trải nghiệm chút nào.

Tổ An vỗ vỗ vai Thành Thủ Bình.

Thành Thủ Bình sợ tới mức xương cốt cả người như nhũn ra:

- Cô gia ngài tha cho ta đi, ta vẫn muốn sống lâu thêm mấy năm nữa.

Không nói đến nếu Nhị tiểu thư biết hắn cùng cô gia đi Thần Tiên Cư sẽ quật hắn thế nào, chỉ nói vừa rồi phu nhân mới bởi vì việc này mà phát hỏa lớn như vậy, mình dù vô tâm vô phế tới mấy, cũng không dám chạm rủi ro.

Đến lúc đó có lẽ thân phận của cô gia ở đó, chỉ bị răn dạy trách phạt một chút là xong;

Nhưng một thằng hầu như ta, rất dễ bị vạ lây, kéo tới vựa củi đánh chết.

Thấy hắn sống chết không muốn đi cùng, Tổ An cũng lười chẳng muốn để ý đến hắn nữa, tự mình ra cửa.

Nhưng bên ngoài ba thị vệ Tiêu Thiện Hòa phái tới bảo hộ hắn lập tức vây tới, biết được hắn muốn đi Thần Tiên Cư, ai nấy đều khuyên can:

- Cô gia, trên con đường này thật sự quá nguy hiểm.

- Đúng vậy, Trần Huyền trốn trong chỗ tối muốn giết ngài, ở học viện và Sở gia hắn đều không thể xuống tay, lúc trước trên đường từ học viện về Sở gia cũng có rất nhiều hộ vệ, nhưng nếu hiện tại ra ngoài, chỉ có ba người chúng ta, không phải tuyên bố bảo Trần Huyền đến ám sát à?

- Đúng vậy, ba người chúng ta đối phó người bình thường thì còn được, nhưng Trần Huyền là Lục phẩm, lại xuất quỷ nhập thần, sợ rằng không thể bảo hộ cô gia được chu toàn.

...

Nghe thấy mấy người tận tình khuyên bảo, Tổ An lại thờ ơ:

- Yên tâm đi, cùng lắm thì đến lúc đó ta bảo hộ các ngươi.

Nói xong liền nghênh ngang ra cửa.

Tiêu Thiện Hòa:

- ...

Phong Đại Ngưu:

- ...

Chu Lộ Quân:

- ...

Cô gia này đúng là bị sắc đẹp làm mê muội đầu óc rồi, không ngờ bất chấp mạo hiểm lớn như vậy cũng phải đi gặp Thu Hồng Lệ đó.

Đúng là trên đầu chữ sắc có một cây đao!

Mấy người oán thầm không thôi, nhưng có chức trách trong người, lại không thể không đi theo.

Nhìn thấy điểm nộ khí lục tục thu được từ mấy người, Tổ An cũng lười chẳng muốn giải thích.

Về chuyện của Trần Huyền hắn cũng cân nhắc rất nhiều, chỉ có đạo lý ngàn ngày làm trộm, nào có ngàn ngày phòng trộm.

Hắn đã nghĩ ra một biện pháp nhất lao vĩnh dật, hiện tại cái còn thiếu chính là dụ đối phương ra.

Mà hiện giờ hắn tới Thần Tiên Cư, chính là cố ý cho Trần Huyền một cơ hội giết hắn.

Tiêu Sơn và ba người đề nghị hắn ngồi xe ngựa, như vậy người ngoài sẽ không nhìn rõ bên trong xe ngựa, không xác định được Tổ An có ở bên trong hay không, như vậy cũng có thêm một tầng bảo đảm an toàn.

Bình Luận (0)
Comment