Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 545 - Chương 545: Ai Mẹ Nó Nói Cơm Mềm Không Thơm?

Chương 545: Ai Mẹ Nó Nói Cơm Mềm Không Thơm? Chương 545: Ai Mẹ Nó Nói Cơm Mềm Không Thơm?

Tổ An cự tuyệt đề nghị này, bởi vì như vậy một là tầm mắt của hắn bị hạn chế, không thể phát hiện nguy hiểm trước.

Liên quan tới an toàn sinh mệnh, hắn muốn đặt quyền chủ động vào trong tay người khác.

Nhìn Tổ An cưỡi ngựa to, nghênh ngang đi trên đường, giống như sợ người khác không biết, vẻ mặt của ba thị vệ chán nản, có điều việc đã đến nước này, bọn họ chỉ có thể gắng gượng đi theo, đồng thời trong lòng thầm cầu nguyện, ngàn vạn lần đừng gặp chuyện không may.

Khi Tổ An vừa ra cửa, xa xa một người bán hàng rong lén lút thả một con bồ câu ra ngoài.

Không lâu sau, trong một viện tử bí mật trong thành, một nam tử tóc đỏ rút một tờ giấy nhỏ trên chân bồ câu, nhìn mật ngữ đặc hữu bên trên, lông mày không kìm được mà nhíu lại:

- Không ngờ nhanh như vậy đã lại ra ngoài rồi, hơn nữa chỉ có ba hộ vệ?

Một thủ hạ ở bên cạnh hưng phấn nói:

- Tên này đúng là tìm chết, cơ hội tốt như vậy, chúng ta đi thịt hắn, có thể báo thù cho Nhị gia.

Trần Huyền tức giận tát cho hắn một cái:

- Trước kia dạy ngươi thế nào, vĩnh viễn đừng coi kẻ địch là nhược trí, như vậy mới có thể đạt được lâu dài. Tên gia hỏa Tổ An đó có thể đánh sập Mai Hoa Bang, ngay cả Nhị gia cũng thân tử đạo tiêu, ngươi cảm thấy hắn lại là đồ ngốc sao?

Thủ hạ đó theo bản năng lắc đầu:

- Chắc không phải.

- Thế thì đúng rồi,

Trần Huyền hừ một tiếng,

- Theo ta thấy đây là hắn cố ý giở trò dẫn rắn khỏi hang.

- Nhưng vạn nhất không phải thì sao, cơ hội tốt như vậy mà bỏ lỡ thì thật sự rất đáng tiếc.

Thủ hạ đó lí nhí nói.

Trần Huyền trầm tư một lát:

- Ta đi xem tình huống, đến lúc đó tùy cơ mà động. Các ngươi không cần đi, hiện tại trong thành khắp nơi đều là người lùng bắt chúng ta, đi nhiều ngược lại sẽ nguy hiểm.

- Lão đại cẩn thận!

Người khác đều chắp tay xưng phải.

Trần Huyền ừ một tiếng, lặng lẽ ra khỏi viện tử, chú ý thấy bốn bề vắng lặng, mới lặng lẽ từ lấy xuống mặt nạ mỏng ở trên mặt.

Theo trên mặt mất đi mặt nạ này, dung mạo của hắn bất tri bất giác liền có thay đổi, biến thành một loại diện mạo bình thường ném vào trong đống người sẽ không dẫn tới chú ý.

Thậm chí ngay cả mái tóc giống như lửa đỏ cũng biến thành màu đen bình thường nhất.

Đạo tặc Trần Huyền của Hắc Phong Trại tung hoành thiên hạ nhiều năm như vậy, trước nay luôn là thần long thấy đầu không thấy đuôi, chưa từng bị người ta bắt được, sao lại là hạng lỗ mãng xung động?

Lúc trước ở Thần Tiên Cư dùng một mái tóc đỏ chói mắt xuất hiện trước mắt mọi người, ngoài mặt là hắn quá kiêu ngạo tự phụ, trên thực tế là cố ý xây dựng ra một hình tượng như vậy, cố ý dẫn lầm mọi người liên tưởng tới tóc đỏ.

Trần Huyền hắn sao lại ngốc đến mức dùng mặt thật gặp người?

Thậm chí toàn bộ Hắc Phong Trại cũng không biết hắn là một mực đeo mặt nạ.

Từ nhỏ đã giãy giụa bên rìa sinh tử, hắn đã nhìn quen các loại phản bội, sao lại để lộ con bài chưa lật cho người ngoài?

Hắn một đường tiến đến phương hướng chỗ Tổ An, với cước trình của hắn, không đã đuổi kịp đoàn người bọn họ.

Đang âm thầm quan sát một lúc, phát hiện chung quanh cũng không có mai phục.

Hắn cười gằn một tiếng, đang muốn tiến lên, bỗng nhiên chú ý thấy vẻ mặt thoải mái tự tại của Tổ An, bộ dạng giống như đang du hành, như sợ người chung quanh không nhìn thấy hắn.

Hắn không khỏi do dự, tên này rốt cuộc đang làm cái quỷ gì thế?

Bỗng nhiên giật nảy mình, ta hiểu rồi!

Muốn bắt được mình, mai phục bình thường căn bản là không mang đến tác dụng.

Nghĩ chắc là có một số cao thủ hàng đầu mai phục ở phụ cận, nói không chừng là Sở Trung Thiên hoặc là Khương La Phu của học viện tự mình đi theo.

Với bản sự của hai vị đó, mình tất nhiên không thể phát hiện ra tung tích của bọn họ.

- Nguy hiểm thật, thiếu chút nữa thì mắc mưu rồi!

Trần Huyền lau mồ hôi lạnh trên trán, hung hăng lườm Tổ An ở xa xa một cái:

- Tiểu tạp chủng này rất âm hiểm!

Đến từ Trần Huyền, điểm nộ khí +666!

Nhìn thấy tin tức điểm nộ khí, Tổ An rùng mình, vội vàng toàn thân đề phòng, lặng lẽ quan sát chung quanh, muốn tìm thấy bóng dáng của Trần Huyền.

Chỉ tiếc hắn nào ngờ được lúc này Trần Huyền căn bản không phải là tạo hình tóc đỏ như trong ấn tượng của hắn.

Cho dù động tác quan sát chung quanh của hắn rất cẩn thận, nhưng làm sao qua mắt được loại người từng trải như Trần Huyền.

Lập tức nhìn ra sự khác thường của Tổ An, trong lòng Trần Huyền cũng cả kinh.

Phải biết rằng với tu vi của đối phương, là tuyệt đối không thể phát hiện ra hắn!

Chẳng lẽ là cường giả ở trong chỗ tối phát hiện ra hắn ư?

Nghĩ đến đây trong lòng hắn có chút hoảng loạn, phải biết rằng hiện giờ hắn chính là dùng bộ dạng thực sự để lộ diện, nếu thực sự bị bắt gặp thì rất phiền.

Có điều tố chất tâm lý của hắn vẫn rất cứng rắn, không biểu lộ ra điều gì dị thường, tiếp tục làm bộ như người qua đường bình thường rời khỏi con phố này.

Cho tới phố đi qua mấy con phố, xác nhận không có ai đi theo, cuối cùng mới thở phào.

- Xem ra sau này phải cẩn thận, hôm nay nguy hiểm thật...

Bên kia Tổ An quan sát cả nửa ngày, ngay cả một cọng lông của Trần Huyền cũng không thấy, đồng thời hệ thống cũng không thu được điểm nộ khí của đối phương nữa.

Hắn lập tức tỉnh ngộ, hơn phân nửa là đối phương đã lặng lẽ ly khai rồi.

- Chẳng lẽ biểu hiện của ta quá lộ liễu à?

Tổ An bắt đầu nghĩ lại mình, từ các loại tình báo về đối phương cho thấy, hắn là một tên gia hỏa giảo hoạt còn hơn cả hồ ly, cẩn thận hơn cả chuột, muốn khiến tên gia hỏa như vậy trúng kế, sợ rằng không phải dễ dàng như vậy.

Bình Luận (0)
Comment