Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 546 - Chương 546: Ai Mẹ Nó Nói Cơm Mềm Không Thơm? (2)

Chương 546: Ai Mẹ Nó Nói Cơm Mềm Không Thơm? (2) Chương 546: Ai Mẹ Nó Nói Cơm Mềm Không Thơm? (2)

Bất tri bất giác đã đi tới Thần Tiên Cư, bởi vì tay cầm bái thiếp của Thu Hồng Lệ, rất nhanh liền có nha hoàn dẫn theo hắn đi vào hậu viện.

Bởi vì lần trước phát sinh phong ba trên sông, lần này Thu Hồng Lệ không dám làm chuyện chơi thuyền gì nữa, mà là trực tiếp tiếp đãi hắn trong phòng mình.

Nhìn bộ dạng ăn như hổ đói của nam tử trước mắt, Thu Hồng Lệ không khỏi trợn mắt há hốc mồm:

- Rất ít có nam nhân đến chỗ ta lại chỉ lo ăn cơm, ngươi đúng là người thứ nhất.

- Biết sao được, đói bụng quá, một đường bụng đói kêu vang, liền nghĩ đến tới chỗ ngươi ăn một bữa.

Tổ An vừa ồm ồm nói vừa nhồm nhoàm ăn cơm.

Nhìn thấy tướng ăn có chút thảm hại của hắn, Thu Hồng Lệ đưa cho hắn một ly trà, không nhịn được trợn mắt lên:

- Ăn từ từ thôi, không ai cướp với ngươi đâu.

Trong nháy mắt vừa rồi vẻ phong tình sóng mắt lưu chuyển quả thật là là cực kỳ động lòng người, đủ để khiến bất kỳ nam nhân nào cũng phải thần hồn điên đảo, chỉ tiếc Tổ An đang mải ăn cơm, căn bản không chú ý thấy cảnh đẹp trước mắt.

- Đúng rồi, mấy bằng hữu đó của ta thế nào rồi?

Tổ An nhân lúc uống nước liền tranh thủ hỏi.

Thu Hồng Lệ không khỏi mỉm cười:

- Xem ra ngươi vẫn rất nghĩa khí, yên tâm đi, sẽ có người chiêu đãi bọn họ, cam đoan chuyến đi này của bọn họ không tệ.

Nghe thấy lời nói hơi ám muội của đối phương, Tổ An ngẩn ra, vốn nghĩ chỉ là có người chiêu đãi ăn uống một chút là được, nhưng nghe ý tứ trong những lời này, sao cảm thấy có chút hoạt động bảo vệ sức khoẻ nhỉ?

Với địa vị của Thu Hồng Lệ ở Thần Tiên Cư, an bài làm sao mà kém được?

Mấy tên gia hỏa này lần này kiếm bộn rồi, tên ngốc Thành Thủ Bình đó không tới, cũng không biết hắn đã bỏ lỡ cái gì.

Đợi đã, tiêu phí của mấy người này tới lát nữa không phải đều bắt ta trả chứ?

Mẹ nó, thế đạo gì vậy, ta đến ăn bữa cơm, lợi ích gì cũng không kiếm được, người khác sướng mà mình lại phải trả tiền.

Khi hắn đang thầm dè bỉu, Thu Hồng Lệ cũng không nén được tò mò trong lòng, hỏi:

- Đường đường là Sở gia, chẳng lẽ ngay cả cơm cũng không cung cấp cho ngươi à?

- Kể ra thì một lời khó nói hết...

Tổ An lộ ra đại khái một chút chuyện phát sinh mâu thuẫn với Tần Vãn Như, đương nhiên lược bớt một số chi tiết không nên nói.

Thu Hồng Lệ không nhịn được nói:

- Với nhân phẩm và tài cán của công tử, Sở gia không ngờ lại đối đãi với ngươi như nô bộc, Hồng Lệ thực sự cảm thấy không đáng thay cho công tử.

Tổ An cười cười:

- Ta có thể lý giải thành ngươi đang ở sau lưng châm ngòi ly gián quan hệ giữa ta và người của Sở gia không?

Thu Hồng Lệ tức giận hừ một tiếng, trong giọng nói tràn ngập ý tứ làm nũng:

- Người ta coi công tử là bạn tốt mới mới nói như vậy, nếu không ai dám ở sau lưng nói xấu nhà của Minh Nguyệt Công.

- Được rồi, ta dùng dạ tiểu nhân đo bụng quân tử.

Tổ An không nhịn được mà thầm cảm thán, ai cũng nói nữ tử thanh lâu giỏi hiểu ý người, biết nói những lời người ta thích nghe, hôm nay cuối cùng cũng được kiến thức rồi.

Tuy biết rõ lời này của đối phương hơn phân nửa là có thành phần diễn kịch, nhưng vẫn không nhịn được mà tâm sinh vui mừng.

Thu Hồng Lệ che miệng cười nói:

- Người ta không phải là quân tử gì cả, ta chỉ là tiểu nữ tử thôi, công tử không chê ta kiến thức nông cạn thì đã phải cám ơn trời đất rồi.

- Thu cô nương nói đùa rồi, ngươi như vậy mà gọi là kiến thức nông cạn, vậy vô số các nam nhân quỳ gối dưới váy lựu của ngươi ở toàn bộ Minh Nguyệt Thành thì tính là gì?

Tổ An cười đáp.

- Mặc dù có thể khiến vô số nam tử quỳ gối, ta lại không bận tâm, ngược lại không thể khiến công tử động tâm, vậy tất cả có ý nghĩa gì.

Thu Hồng Lệ nhìn hắn, ánh mắt tỏa ra ánh sáng mê người.

Tổ An thầm hô lợi hại, nữ nhân này đúng là yêu tinh, loại khiến người ta mê chết mà không đền mạng.

Thu Hồng Lệ hiển nhiên cũng không muốn quá cấp tiến, rất nhanh liền thu hồi ánh mắt, ôn nhu hỏi:

- Đúng rồi, nghe nói lúc ban ngày công tử bị Trần Huyền tập kích?

Tổ An kinh ngạc nói:

- Tin tức của Thu cô nương đúng là linh thông thật.

- Ai bảo tối hôm qua ta cũng thiếu chút bị Trần Huyền làm hại, cho nên có chút lưu tâm đối với tin tức của hắn, công tử chờ một chút.

Thu Hồng Lệ bỗng nhiên đứng dậy, chạy vào nội đường, không lâu sau lấy ra một khối ngọc giản đưa cho hắn,

- Công tử nhận lấy cái này, có lẽ có thể giúp ích cho công tử.

Tổ An sửng sốt, chú ý thấy trên ngọc giản lưu quang bay múa hiện lên bốn chữ to - Minh Kính Phi Đài.

Sau đó quang mang chợt lóe, lại ẩn vào ngọc giản không thấyđâu.

- Đây là?

Tổ An không nhịn được hỏi.

Thu Hồng Lệ đáp:

- Ngọc giản này ghi chép phương pháp tu luyện Minh Kính Phi Đài, bí thuật này có thể giúp ngươi che giấu tu vi bản thân, đồng thời còn có thể che giấu khí tức một cách triệt để, không bị kẻ địch phát hiện.

- Hiện giờ Trần Huyền trốn trong bóng tối thời khắc chuẩn bị ám sát công tử, Hồng Lệ nghĩ đi nghĩ lại, nếu cho công tử dùng công pháp, sợ rằng trong thời gian ngắn cũng rất khó luyện thành, vô ích đối với tình thế nguy hiểm trước mặt, thế là liền tìm môn bí thuật này, nói không chừng tương lai công tử bị Trần Huyền ám sát, cũng có thêm một phần nắm chắc giữ được mạng.

Nghe thấy lời nói của nàng ta, Tổ An lập tức ngây người, Thương Lưu Ngư tặng hắn ngọc bội hộ thân, Sở Sơ Nhan lại tặng hắn Tuyết Hoa Thần Kiếm, hiện giờ Thu Hồng Lệ cũng tặng hắn bí thuật ẩn nấp.

Ai con mẹ nó nói cơm mềm không thơm?

Nam nhân mà làm tới mức như ta, còn có ai không?

Bình Luận (0)
Comment