Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 547 - Chương 547: Giai Nhân Nặng Tình

Chương 547: Giai Nhân Nặng Tình Chương 547: Giai Nhân Nặng Tình

Chỉ những nam nhân mà ta biết trước mắt, không phải ta nhằm vào, ai nhưng toàn là rác rưởi!

Nếu Tổ An có đuôi, lúc này sợ rằng đã vểnh lên trời rồi.

Có điều hắn cũng cảm thấy kỳ quái, Thương Lưu Ngư tốt xấu gì cũng có thể nói là tri âm với hắn, hai người mấy lần tiếp xúc trên trình độ nào đó cũng có thể xem như bạn lữ trên linh hồn; Sở Sơ Nhan thì không cần nói, là lão bà của hắn, hai người còn đồng sinh cộng tử trong bí cảnh, còn từng trao đổi sâu nhất.

Hai người này tặng hắn những thứ đó, hắn không cảm thấy bất ngờ.

Nhưng Thu Hồng Lệ trước mắt này.

Hai người từ lúc ban đầu tiếp xúc, rõ ràng là mang theo ngươi lừa ta gạt, ai nấy lộ số đều sâu hơn biển, phải xem ai trúng chiêu trước.

Đừng nhìn hai người thường ngày thì trò chuyện vui vẻ, ai nấy nhu tình mật, nhưng Tổ An biết rõ bên trong rốt cuộc có bao nhiêu hư tình, lại có bao nhiêu giả ý.

Nhưng một màn trước mắt, khiến hắn có chút không xác định được, đối phương rốt cuộc là có ý gì?

Hắn không vội vã nhận lấy, mà là lẳng lặng nhìn đôi mắt mỹ lệ đó của đối phương:

- Thứ này quý trọng như vậy, vì sao Thu cô nương lại tặng cho ta?

- Công tử nói như vậy khiến ta rất thương tâm,

Sắc mặt Thu Hồng Lệ buồn bã,

- Bản thân trong lòng ta đã là người của công tử, tất nhiên không hy vọng tình lang mà ta lựa chọn mất sớm, ta vẫn chờ ngươi đến Thần Tiên Cư cưới ta mà.

Tổ An:

- ...

Lý trí nói với hắn lời nói của nữ nhân này là một chữ cũng không đáng tin, nhưng trong tình cảnh này, giai nhân lộ ra bộ dạng thâm tình, lại khiến hắn rất khó không cảm động.

Hắn hít sâu một hơi, bình phục một chút suy nghĩ có chút hỗn loạn, cười hì hì nói:

- Được, vậy ta xin nhận, tìm cơ hội thích hợp sẽ cưới cô nương qua cửa.

Sợ cái gì, dù sao ta là nam cũng đâu có thiệt thòi gì.

Thu Hồng Lệ mỉm cười:

- Công tử chớ có phụ ta.

Tình ý dạt dào trong ngữ khí đủ để khiến bách luyện cương cũng hóa thành nhiễu chỉ nhu, Tổ An vội vàng nhắc nhở mình phải bình tĩnh:

- Thu cô nương mỹ lệ như vậy, trong thiên hạ có nam nhân nào nỡ phụ ngươi.

Thu Hồng Lệ nhẹ nhàng lắc đầu, thần sắc có chút phiền muộn:

- Dùng sắc hầu người lại há có thể lâu dài, Hồng Lệ một mực muốn tìm một người tri kỷ, hy vọng công tử đừng khiến ta thất vọng.

Tổ An thầm hô không chịu nổi, nữ nhân này rất biết khơi gợi:

- Khụ khụ, bản Minh Kính Phi Đài này có thể che giấu tu vi và và khí tức, có phải kỳ thật tu vi của cô nương rất cao, bởi vì dùng kỹ năng này mới qua mặt được mọi người của Minh Nguyệt Thành không.

Thu Hồng Lệ che miệng cười:

- Sức tưởng tượng của công tử đúng là phong phú, chỉ là trong Thần Tiên Cư này loại khách nhân nào cũng có, Hồng Lệ cũng coi như có chút danh tiếng, rất nhiều người để có được nụ cười của ta mà tranh nhau tặng một số lễ vật mà bọn họ cảm thấy quý giá, ta lại không tiện cự tuyệt, cho nên trong tay mới tích lũy được nhiều vật báu như vậy, nếu công tử muốn, có thể tìm xem có thứ gì khác có thể lọt vào mắt ngươi không.

Tổ An nghe mà hỗn độn trong gió, thầm nghĩ quả nhiên bất kể là thế giới nào cũng có một đống chó liếm, bọn họ nào ngờ thứ mà mình coi như trân bảo lại bị nữ thần trong cảm nhận lấy ra để lấy lòng nam nhân khác.

Ơ, vừa nghĩ như vậy, sao bỗng nhiên có chút kích động nhỉ.

- Giai nhân tình nặng, ta thật sự không biết nên báo đáp như thế nào, hay là ta lấy thân báo đáp nhé?

Tổ An vừa cười vừa nhào tới đối phương.

Mũi chân Thu Hồng Lệ điểm một cái, ống váy bay múa, vừa hay tránh được tay hắn:

- A Tổ, trước kia ngươi từng đáp ứng ta, sau khi cưới ta vào cửa, người ta mới... Mới... Nguyện ý hầu hạ ngươi.

Khi nói phối thêm vẻ thẹn thùng vừa chuẩn đó, quả thật là người thấy người thương.

- Hồng Lệ, là ta đường đột.

Tổ An cười ha ha, trong lòng lại rất bình tĩnh, xem ra lúc trước nữ nhân này quả nhiên là đang diễn.

Hơn nữa vừa rồi một cú nhào lên đó của mình nhìn thì tùy ý, kỳ thật là chọn kỹ thời cơ và góc độ, bình thường mà nói nữ tử khẳng định không thể tránh được, nàng ta lại né tránh thoải mái như vậy, xem ra quả nhiên là có một thân tu vi.

Hơn nữa từ trước mắt cho thấy chắc là còn cao hơn ta không ít.

Vừa nghĩ đến đây Tổ An liền cảm thấy buồn bực, sao nữ nhân mà mình quen ai nấy đều trâu bò như vậy?

Có thể kém cỏi một chút cho ta thêm tự tin không?

Suy nghĩ này vừa hiện lên, hình tượng tiểu di tử liền hiện lên trong đầu hắn.

Bên môi không kìm được mà hiện ra nụ cười, cũng may còn có Tiểu Chiêu.

- A Tổ!

Nghe thấy đối phương đổi cách xưng hô, Thu Hồng Lệ không khỏi thầm mừng rỡ, cũng rất phối hợp gọi hắn một cách đầy thân thiết.

Tổ An đang suy nghĩ về mục đích của nàng ta, nhưng nghĩ cả nửa ngày cũng không nghĩ ra, dứt khoát không nghĩ nữa, ít nhất từ trước mắt trước mắt nàng ta là không có ác ý đối với mình.

Một khi đã như vậy, phải thừa cơ lợi dụng tốt cơ hội này.

Hắn nghĩ nghĩ một chút rồi hỏi:

- Hồng Lệ, tin tức của bên Thần Tiên Cư các ngươi có phải rất linh thông không?

- Nam nhân từ thiên nam địa bắc đều tới đây, ngươi cũng biết mà, nam nhân uống chút rượu vào, ở trước mặt nữ nhân liền không thể giữ được miệng, cho nên Thần Tiên Cư biết rất nhiều chuyện,

Thu Hồng Lệ mỉm cười,

- Không biết A Tổ rốt cuộc muốn biết gì?

- Ngươi có biết tình huống muối tư của Minh Nguyệt Thành không?

Tổ An nghĩ đến chuyện muối tư khiến Sở Sơ Nhan mặt co mày cáu, không nhịn được liền hỏi.

- Muối tư?

Trong lòng Thu Hồng Lệ khẽ động,

- A Tổ chắc là lo lắng cho hiện trạng của Sở gia à?

Bình Luận (0)
Comment