Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 548 - Chương 548: Giai Nhân Nặng Tình (2)

Chương 548: Giai Nhân Nặng Tình (2) Chương 548: Giai Nhân Nặng Tình (2)

Tổ An cười khổ một tiếng:

- Hồng Lệ quả nhiên băng tuyết thông minh, hiện giờ Sở gia vì muối tư lưu thông khắp nơi trên thị trường mà rất khó khăn, đang lo không tìm thấy biện pháp gì để giải quyết.

Hắn tính dùng chuyện của Sở gia để ném đá dò đường, thử xem Thu Hồng Lệ rốt cuộc là nhằm vào bên nào.

Thu Hồng Lệ nhíu mày đáp:

- Muối tư của Minh Nguyệt Thành quả thật là tràn lan, nguyên nhân căn bản tạo thành tình huống này vẫn là lợi ích quá lớn. Làm sinh ý muối tư không ai không phải là hạng vong mệnh, hơn nữa vì đối kháng với quan phủ, đã hình thành bang hội của mình.

- Bang hội?

Tổ An ngẩn ra.

- Không sai, theo ta được biết, bang hội lớn nhất ở phụ cận hình như là Cự Kình Bang, chủ yếu chính là dựa vào buôn lậu muối tư để có được lợi nhuận kếch sù. Bang chủ của bọn họ trước nay luôn rất thần bí, cách nói về thân phận của hắn rất nhiều, nhưng không có cách nào là chính xác.

Thu Hồng Lệ nghĩ nghĩ một chút rồi nói.

- Cự Kình Bang...

Tổ An như hiểu ra gì đó,

- Còn có tin tức gì khác không?

Thu Hồng Lệ lắc đầu, có chút áy náy nói:

- Ngươi cũng biết thân phận trước kia của ta mà, rất khó có tiếp xúc được với những người này, hơn nữa không quá đặc biệt chú ý tới những cái này, cho nên hiểu biết cũng không nhiều. Có điều hiện giờ ngươi đã muốn biết, vậy ngày tháng tiếp theo ta sẽ giúp ngươi hỏi thăm một chút, nói không chừng sẽ có thu hoạch gì đó.

- Vậy đa tạ Hồng Lệ!

Tổ An mừng rỡ, dẫu sao Sở gia cũng có thân phận quan phương, muốn tra những cái này cũng rất khó tra được gì hữu dụng, nhưng Thần Tiên Cư lại ở giữa hai đạo hắc bạch, tốc độ tập hợp và phân tán tin tức của nơi này là cực nhanh, hơn nữa thân phận của Thu Hồng Lệ ở đây, nếu nàng ta muốn tra, khẳng định là làm ít công to.

- Giữa chúng ta việc gì phải nói cảm ơn.

Thu Hồng Lệ mỉm cười.

Tổ An lại hàn huyên một lúc với nàng ta, thấy sắc trời đã muộn, liền đứng dậy cáo từ.

Thu Hồng Lệ cũng lo giữ hắn lại ở đây, sẽ khiến hắn sinh ra hành động không an phận gì đó, cho nên cũng không cố giữ.

Sau khi tiễn hắn rời khỏi, trở lại trong phòng liền phát hiện Cổ Nguyệt Nhất đã chờ ở cửa.

Ánh mắt nhìn nàng ta tràn ngập mê say, có điều bởi vì chuyện lần trước, hiện giờ hắn đã thu liễm hơn rất nhiều, vội vàng cúi đầu hỏi:

- Sư muội, việc gì phải đối tốt với tên gia hỏa đó như vậy, thậm chí ngay cả bản lĩnh giữ nhà của ngươi cũng truyền cho hắn?

Thu Hồng Lệ lườm biếng nằm xuống ghế dựa:

- Hắn là người ta lựa chọn, ta tất nhiên không thể để hắn bị Trần Huyền giết sớm như vậy.

Cổ Nguyệt Nhất ngẩng đầu nhìn, bởi vì tư thế nằm của nàng ta dẫn tới phía trong làn váy như ẩn như hiện, đáng tiếc mở to mắt nhìn, lại vẫn không nhìn thấy gì.

Lĩnh vực tuyệt đối chết tiệt!

Hắn lo lắng bị đối phương chú ý thấy sự khác thường của mình, vội vàng hỏi:

- Ngươi thật sự muốn giúp hắn đối phó những kẻ buôn lậu muối tư đó ư? Phải biết rằng những kẻ đó ai nấy đều là hạng vong mệnh, giết người không chớp mắt.

- Chẳng lẽ chúng ta lại không phải à?

Thu Hồng Lệ cười khanh khách, hai chân rất tự nhiên đổi tư thế đan nhau,

- Lúc trước đang lo không tìm thấy điểm cắt vào, hiện tại có cơ hội tốt. hiện giờ địa vị của Tổ An ở Sở gia quá thấp, bất lợi cho kế hoạch sau này của chúng ta.

- Vừa hay nhân cơ hội này giúp hắn giải quyết vấn đề muối tư đang làm khốn nhiễu Sở gia, như vậy chắc hắn có thể chậm rãi tiến vào tầng lớp quyết sách của Sở gia, chúng ta cũng thông qua hợp tác lần này kéo gần quan hệ với hắn, khiến hắn ý thức được muốn sống yên ở Sở gia thì không thể thoát khỏi sự giúp đỡ của chúng ta.

Động tác đổi chân vừa rồi của Đối phương khiến Cổ Nguyệt Nhất thấy mà nuốt nuốt nước miếng:

- Sư muội quả nhiên là mưu tính sâu xa!

Thu Hồng Lệ cười khanh khách, vươn tay ra bóp hờ một cái:

- Tên gia hỏa đó có chút khác biệt với nam nhân bình thường, nhưng vẫn không thoát khỏi được lòng bàn tay của ta.

- Hắt xì!

Trên đường về Sở phủ, Tổ An chỉ cảm thấy mũi có chút ngưa ngứa, hắt xì một cái:

- Cũng không biết là mỹ nữ nào đang nhớ ta.

Ba người Tiêu Thiện Hòa ở bên cạnh thầm nghĩ da mặt của cô gia dày như vậy cũng không biết là tu luyện ra thế nào.

Có điều lúc này đi theo hắn ra ngoài hưởng thụ một phen hương ôn nhu của Thần Tiên Cư, bọn họ cũng biết là nhờ hơi Tổ An, cho nên ai nấy khi nhìn về phía hắn, ánh mắt có thêm mấy phần sùng bái so với thường ngày.

Lúc này Tổ An lại không bận tâm mấy người bọn họ nghĩ gì, trước tiên ngưng thần tĩnh khí điều tra chung quanh, thủy chung không không tung tích của Trần Huyền.

Lại thêm hệ thống điểm nộ khí cũng không thu được phản ứng của hắn, nghĩ chắc là hắn không ở gần đây.

Lúc này Tổ An mới lấy ra ngọc giản vừa rồi Thu Hồng Lệ tặng cho hắn nghiên cứu một phen.

Theo một cỗ nguyên khí đưa vào trong ngọc giản, ngọc giản hiện lên một đạo lưu quang, hắn cảm thấy có rất nhiều văn tự truyền vào trong đầu mình:

- Bồ đề bản vô thụ, minh kính diệc phi thai, bản lai vô nhất vật, hà xử nhiễm trần ai...

Nghiên cứu cẩn thận một phen, hắn phát hiện nguyên lý của bí kỹ này có chút tương tự như Phật pháp kiếp trước, đều chú ý tới một chữ "Không".

Nếu muốn che giấu khí tức và tu vi của mình, đầu tiên phải triệt để biến mình thành "Không".

Lĩnh ngộ đối với "Không" càng sâu, hiệu quả ẩn nấp lại càng mạnh, tương ứng có thể giấu diếm được sự điều tra của cường giả cấp bậc cao hơn.

Trên đường đi đều đang trầm tư, lúc sắp tới Sở phủ, bỗng nhiên Tiêu Thiện Hòa, Phong Đại Ngưu, Chu Lộ Quân đi điều này đồng loạt quay đầu, miệng ồ một tiếng.

Bình Luận (0)
Comment