Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 549 - Chương 549: Phụng Chỉ Tán Gái

Chương 549: Phụng Chỉ Tán Gái Chương 549: Phụng Chỉ Tán Gái

- Làm sao vậy?

Tổ An hỏi.

- Không có gì, có thể là ảo giác, vừa rồi cô gia giống như là bỗng nhiên biến mất.

Chu Lộ Quân đáp, hai người khác cũng tràn đầy đồng cảm gật đầu.

Có điều hiện giờ nhìn rõ hắn vẫn đang ở đây, chẳng lẽ là vừa rồi ở trong Thần Tiên Cư hao tổn quá nhiều tinh khí, dẫn tới hư nhược?

Xem ra sau này vẫn phải tiết chế một chút.

Ba người xấu hổ không thôi.

Trong lòng Tổ An lại mừng rỡ, quả nhiên mình không hổ là tư chất siêu cấp, trong thời gian ngắn ngủi như vậy không ngờ đã học xong bí kỹ này!

Lúc trở lại trong phủ, Tổ An quay về phòng đi một vòng, sau đó lại lặng lẽ lẻn tới bên ngoài viện tử của Sở Sơ Nhan.

Tới lúc trị liệu cho lão bà thân yêu rồi.

Nhìn cảnh tối lửa tắt đèn ở bên trong, Tổ An không khỏi có chút do dự: Đêm nay Tần Vãn Như liệu có ở bên trong không?

- Thôi, ở thì ở, vừa hay để nàng ta kiến thức một chút y thuật tuyệt thế của ta, sau này nếu có bị đau bụng kinh, còn có thể tới tìm ta.

Tổ An hừ một tiếng, trực tiếp sải bước vào trong.

Hiện giờ hắn có kỹ năng Minh Kính Phi Đài để che giấu khí tức, lẻn vào càng dễ dàng hơn, trên đường thậm chí còn bớt phải kêu gọi một lần "Đại Phong" hơn bình thường.

Đương nhiên đây cũng là nguyên do Sở gia ngoài thủ trong hư, chủ yếu là lực lượng phòng vệ chỉ là để đối phó với xâm nhập ngoại bộ, nào ngờ trong nhà lại có một kẻ thâu hương trộm ngọc như vậy.

Đi tới dưới cửa sổ hương khuê của Sở Sơ Nhan, nhẹ nhàng đẩy một cái, không ngờ lại trực tiếp đẩy ra được, trong lòng hắn mừng rỡ, xem ra hôm nay lão bà là cố ý để cửa cho hắn rồi.

Rón ra rón rén đi tới bên giường, loáng thoáng nhìn thấy thân ảnh yểu điệu động lòng người nằm nghiêng trên giường, đáng tiếc trong phòng quá tối, không nhìn được rõ dung mạo của nàng ta.

Lần này hắn không dám trực tiếp lao lên sờ loạn nữa, lần trước còn có thể nói là không cẩn thận, nếu lần này lại đụng phải Tần Vãn Như, chớ nói là Tần Vãn Như sẽ có phản ứng thế nào, cho dù là Sở Sơ Nhan hơn phân nửa cũng sẽ chém chết hắn.

- Lão bà, là ngươi à?

Tổ An hỏi dò.

Trên giường vang lên một tiếng hừ nhẹ lười biếng?

- Nếu không thì ngươi nghĩ là ai?

Tổ An thở phào nhẹ nhõm, vội vàng chạy đến bên giường ngồi xuống:

- Mẹ ngươi đâu rồi?

Sở Sơ Nhan lùi vào trong, né tránh bàn tay hư đốn của hắn:

- Nàng ta biết ngươi buổi tối sẽ chữa bệnh cho ta, sao còn không biết xấu hổ mà ở lại nơi này, để tránh mọi người đều xấu hổ.

Tổ An cười khà khà:

- Nhạc mẫu đại nhân đúng là tri kỷ.

- Hiện tại biết gọi nhạc mẫu đại nhân rồi à, lúc trước cảm thấy ai ngươi như sắp đánh nhau vậy.

Ngữ khí của Sở Sơ Nhan có chút bất mãn, lúc buổi chiều vì chiếu cố cảm xúc của hắn, cho nên không nói gì, nhưng nhìn thấy hắn chống đối mẫu thân như vậy, trong lòng vẫn có chút không vui.

- Không phải vẫn chưa đánh à,

Mặt Tổ An nóng lên,

- Được rồi được rồi, cùng lắm thì sau này bất kể nàng ta có thế nào, ta cũng đánh không hoàn thủ mắng không hoàn khẩu, được chưa?

- Thật à? Cái này không giống tính tình của ngươi.

Đôi mắt giống như bảo thạch của Sở Sơ Nhan lẳng lặng nhìn hắn, bên trong tràn ngập vẻ hoài nghi.

- Đương nhiên là thật, có điều nếu nàng ta mắng ta một câu, ta sẽ hôn nữ nhi của nàng ta một cái, nếu nàng ta đánh ta một cái, ta sẽ...

Tổ An không nói hết, ánh mắt quét qua quét lại trên thân thể mềm mại động lòng người tuyệt vời của nàng ta.

- Ngươi làm sao?

Sở Sơ Nhan giật thót, theo bản năng nắm chặt vạt áo ngực, không biết vì sao, rõ ràng tu vi của mình cao hơn đối phương rất nhiều, nhưng nàng ta luôn cảm thấy sợ hắn.

- Ta cũng sẽ đánh ngươi một cái, ngươi cho rằng là gì?

Nhìn thấy ánh mắt có chút hoảng loạn của nàng ta, Tổ An mỉm cười, cười cực kỳ vui vẻ.

Sở Sơ Nhan:

- ...

Tên này khẳng định không phải là có ý đó!

Nhưng nàng ta lại khó có thể nói ra miệng, chỉ có thể thở phì phì nhìn hắn.

Đến từ Sở Sơ Nhan, điểm nộ khí +5+5+5...

Nhìn thấy bộ dạng của nàng ta, so với vẻ lãnh diễm thường ngày thì có thêm một chút đáng yêu, trong lòng Tổ An khẽ động, không nhịn được mà ghé tới.

Lông mi của Sở Sơ Nhan rung rung, thẹn thùng quay mặt đi, bàn tay nhỏ bé lập tức nắm chặt ga giường, trong lòng cực kỳ giãy giụa, không biết nên ứng đối như thế nào mới phải.

Thấy nàng ta không phản đối một cách rõ ràng, trong lòng Tổ An mừng thầm, xem ra đoạn thời gian này mỗi ngày đều cởi quần áo chữa thương ở trước mặt hắn, quả nhiên đã đạt được mục tiêu dự định, bồi dưỡng đủ độ thân mật.

Mắt thấy sắp hôn tới khuôn mặt vô cùng mịn màng đó, Sở Sơ Nhan bỗng nhiên nhíu mày, vươn tay ra cản hắn lại, sắc mặt vốn đang thẹn thùng lập tức khôi phục vẻ lạnh như băng ngày xưa:

- Trên người ngươi có mùi hương phấn của nữ nhân khác.

Tổ An tức giận đến thiếu chút nữa thì tự tát cho mình một cái, lúc trước đã phạm phải sai lầm như vậy, kết quả hôm nay lại vẫn giẫm vào vết xe đổ.

- Hôm nay lại tới chỗ Thu Hồng Lệ đó à?

Sở Sơ Nhan mặt không biểu tình hỏi.

Tổ An:

- ...

Hắn còn chưa kịp nói gì, Sở Sơ Nhan đã hừ một tiếng:

- Đừng hòng phủ nhận, mùi lần này giống hệt với lần trước. Hừ hừ, vừa rồi vừa bởi vì nàng ta mà cãi nhau một trận với mẹ ta, kết quả ngoảnh đi ngoảnh lại đã tới tìm nàng ta, ngươi đúng là giỏi thật!

Đến từ Sở Sơ Nhan, điểm nộ khí +213!

Cảm thấy lửa giận của nàng ta vẫn đang tăng lên, Tổ An quýnh lên, cứ để nàng ta tiếp tục như vậy thì mình thật sự toi mất..

Vội vàng nói:

- Oan uổng, ta đi tìm nàng ta không phải như ngươi nghĩ đâu, mà là lúc trước trong nhà không có cơm, ta thuận tiện tới đó ăn cơm...

Bình Luận (0)
Comment