Tổ An cảm thán nói:
- Đây chính là trao đổi lợi ích mà lúc trước ngươi nhắc tới à, Sở gia quyên góp, Tang gia bánh ít đi, bánh quy lại hỗ trợ giải quyết vấn đề muối tư.
Sở Sơ Nhan gật đầu:
- Cha ta nghĩ vấn đề muối tư tràn lan đích xác rất ảnh hưởng tới sinh ý của Sở gia, mà Tang Thiên lại nắm giữ Hà Phòng Tập Tư Doanh, có hắn phối hợp, muốn tiêu diệt những đoàn đội kinh doanh muối tư đó sẽ dễ hơn trước kia rất nhiều. Nếu có thể nhân cơ hội này triệt để xoá sạch muối tư, như vậy lấy ra một chút quyên góp cũng đáng. Thế là liền đồng ý quyên góp trước mười vạn lượng, chờ sau khi tiêu diệt được triệt để chuyện muối tư, bán được muối quan với giá cao sẽ quyên góp thêm.
- Như vậy rất tốt.
Tổ An thầm gật đầu, Sở Trung Thiên không hổ là người đứng đầu một nhà, thường ngày tuy làm người chính trực, nhưng khi nên giảo hoạt thì vẫn biết giảo hoạt.
- Vốn là rất tốt.
Sơ Nhan thở dài một hơi,
- Nhưng Uông gia bởi vì mấy ngày trước thương đồn ở biên ải bị dị tộc cướp bóc mà tổn thất thảm trọng, lúc trước đại lượng vốn lưu động đều cầm tới bổ cứu bên đó, cho nên tạm thời trong tay rất khẩn trương, liền đề xuất lần quyên góp này tạm thời sẽ không tính bọn họ.
Trước kia Tổ An nghe nàng ta từng nhắc tới, Đại Chu triều vận chuyển buôn bán lưu thông muối ăn, đều cần quan phương cấp cho diêm dẫn mới được.
Mà muốn có được diêm dẫn của quan phương, không phải ngươi bỏ tiền là có thể mua được.
Mà là cần ngươi vận chuyển bao nhiêu lương thực tới nơi chiến sự khẩn cấp ở biên ải, mới có thể có được tư cách mua diêm dẫn định mức tương ứng.
Rất nhiều diêm thương không tiện mỗi lần đều tự mình vận lương đến biên ải, cho nên thương hộ như Uông gia mới xuất hiện.
Bọn họ chủ yếu phụ trách đưa lương thực đến biên ải đổi lấy diêm dẫn, sau đó lại bán diêm dẫn cho diêm thương khác.
Có điều nếu từ nội lục vận lương đến biên ải, đường xá xa xôi, trên đường hao tổn cũng không thể đếm hết, phí tổn chỉnh thể quá lớn, cho nên loại thương nhân này đều lựa chọn tổ chức nhân thủ đến biên ải khai khẩn ruộng tốt, gieo trồng thu gặt ngay tại chỗ, sau đó thì đưa lương thực mới thu hoạch tới biên ải đối ứng.
Loại phương thức đồn điền này chính là thương đồn.
- Bị dị tộc cướp bóc?
Tổ An cảm khái nói,
- Vậy đích xác là thảm thật.
- Đúng vậy, lần này Uông gia đích xác bị thương tới nguyên khí, ngay cả chuyện trọng yếu như quyên góp bọn họ cũng không thể gánh vác,
Sở Sơ Nhan thở dài một hơi,
- Tang Hoằng ngoài mặt thì không nói gì, ngược lại còn an ủi hắn vài câu, kết quả quay đầu lại đã đưa dẫn ngạn ở gần một châu quận cho Sở gia, nói là thưởng cho gia tộc đã ra sức vì nước.
- Dẫn ngạn!
Tổ An sửng sốt
Trải qua một phen giải thích của Sở Sơ Nhan, hắn đại khái đã hiểu được:
Pháp luật Đại Chu triều, mua bán vận chuyển muối ăn đều cần diêm dẫn, nhưng khi buôn bán, không chỉ cần diêm dẫn, còn cần dẫn ngạn mà quan phương phê chuẩn phân phát.
Dẫn ngạn tương đương với tư cách tiêu thụ ở một khu, chỉ có gia tộc có dẫn ngạn của địa khu này mới có thể tiêu thụ muối ăn một cách hợp pháp.
Nếu đến dẫn ngạn không thuộc về ngươi mà tiêu thụ, đây là làm trái pháp luật, không chỉ hàng hóa sẽ bị dùng tội danh muối tư để xét xử, gia tộc cũng sẽ bị phạt nặng.
Giống như thuốc lá kiếp trước vậy, cũng không cho phép tiêu thụ vượt địa khu.
Sau khi minh bạch điểm này, Tổ An lập tức có phản ứng:
- Chiêu này của Tang Hoằng ác thật, Uông gia là minh hữu của Sở gia, hành động này của hắn không chỉ khiến Uông gia bị thương nặng, còn thành công ly gián quan hệ giữa hai nhà Uông Sở.
Nghĩ đến đây hắn không thể không bội phục Tang Hoằng, từ đầu tới cuối hắn không tốn một binh một tốt, thậm chí không cần trả giá bất kỳ thứ gì, dùng thứ của Uông gia để đẩy hai nhà Uông Sở vào hố.
Mấu chốt là tất cả đều phù hợp với luật Đại Chu, đích xác là Uông gia không thể quyên góp trước, triều đình thừa cơ thu hồi một bộ phận dẫn ngạn của hắn để thưởng cho người hăng hái quyên tiền, cho dù kiện lên đến kinh thành, cũng không ai bới móc được gì.
Uông gia chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, một bụng tà hỏa không có chỗ phát tác, chỉ có thể phát lên Sở gia, dẫu sao hắn cũng là người được lợi cuối cùng.
- Sao chúng ta không biết đây là kế châm ngòi ly gián của hắn,
Trong mắt Sở Sơ Nhan lộ ra vẻ lo lắng,
- Nhưng biết là một chuyện, nhưng thế nhân rất khó làm được lý trí tuyệt đối, bởi vì chuyện này mà không ít người của Uông gia trách móc Sở gia, cảm thấy là Sở gia cố ý mưu tính dẫn ngạn của bọn họ.
- Trong một gia tộc luôn sẽ có một số kẻ ngu xuẩn.
Tổ An bình luận,
- Hơn nữa bên trong khẳng định có người mà Tang Hoằng âm thầm phái tới châm ngòi thổi gió. Cho nên ngươi tìm ta hẹn Uông Nguyên Long, muốn giải thích hiểu lầm trong đó à?
- Không chỉ là như vậy,
Sở Sơ Nhan đáp,
- Giống như Sở gia chúng ta, còn có những tổng thương như Uông gia, Trịnh gia, tán hộ các nơi hộ muốn có dẫn ngạn của chúng ta để bán sỉ muối ăn, thường thường cần giao một khoản tiền đặt cọc một năm trước, mà các tổng thương sau khi thu được khoản tiền cọc này sẽ dùng số tiền này để quay vòng các nơi, dẫu sao tiền này tới năm sau cũng sẽ là của mình, dùng trước cũng không tính là vấn đề.
- Nhưng lần này thì lại có vấn đề rồi. Dẫn ngạn của Uông gia bị quan phủ giao cho chúng ta, như vậy bọn họ phải trả lại tiền đặt cọc cho những tán hộ đó.
Trong mắt Sở Sơ Nhan hiện lên vẻ lo lắng,
- Nếu là tình huống bình thường thì cũng không có gì, nhưng hiện giờ Uông gia vốn bởi vì thương đồn bị cướp bóc mà chi tiêu tài chính có chút giật gấu vá vai, lại phải trả chỗ tiền đặt cọc này, chỉ sợ mắt xích tài chính bọn họ sẽ gãy, đến lúc đó Uông gia to lớn như vậy cũng có khả năng trực tiếp đổ sập.