Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 552 - Chương 552: Cởi!

Chương 552: Cởi! Chương 552: Cởi!

Tổ An nghe mà kinh hãi không thôi:

- Tang Hoằng này đúng là tâm ngoan thủ lạt, không ra tay thì thôi, vừa ra tay một cái là lấy mạng người!

- Không sai, nhưng Sở gia chúng ta tất nhiên cũng không thể khoanh tay đứng nhìn,

Sở Sơ Nhan nói,

- Cho nên muốn ngươi ở Thần Tiên Cư mở tiệc chiêu đãi Uông Nguyên Long, âm thầm giao chỗ tiền đặt cọc đó cho bọn họ, sau đó bọn họ lại trả lại cho những tán hộ đó. Vừa hay nhân cơ hội này, hóa giải khúc mắc trong lòng đối phương.

Mắt Tổ An sáng rực lên:

- Cao, một chiêu này là tá lực đả lực, không chỉ giải quyết khẩn cấp của Uông gia, còn hóa giải chủ ý ly gián hai nhà của Tang Hoằng một cách xảo diệu, cũng không biết là chủ ý của vị cao nhân nào.

- Cũng không tính là cao nhân gì, chỉ là mấy năm nay thấy nhiều ngươi lừa ta gạt trên thương trường, ứng đối theo bản năng mà thôi,

Tuy Sở Sơ Nhan ngoài miệng thì nói rất bình thản, nhưng trong ánh mắt vẫn không nén được rồi có chút đắc ý, hiển nhiên nàng ta chính là cao nhân đó.

- Nhưng việc gì phải thông qua ta để làm qua tay? Hơn nữa còn muốn chọn loại địa phương như Thần Tiên Cư?

Sở Sơ Nhan giải thích:

- Chủ yếu là muốn che tai mắt người ta, dẫu sao chúng ta than nghèo với triều đình, nói bởi vì vấn đề muối tư tràn lan mà không lấy ra được tiền, nhưng quay đầu lại trợ giúp Uông gia một khoản tiền lớn như vậy, bất kể là triều đình hay là Sở gia đều không dễ nhìn mặt nhau, cũng dễ bị đối thủ tìm thấy cơ hội để công kích.

- Thứ hai dẫu sao Uông gia cũng là nhà giàu nổi danh của Minh Nguyệt Thành, nếu bị người ta biết có chút tiền này cũng không lấy ra được, rất dễ ảnh hưởng đến danh dự của Uông gia, cũng dễ khiến Uông gia mất mặt, không cẩn thận đến lúc đó chẳng những không đạt được mục đích tỏ ý tốt, còn dễ kết thù.

Tổ An không nhịn được mà cảm thán:

- Lão bà ngươi đúng là thận trọng như tóc, ngay cả những cái này cũng tới được.

Đồng thời trong lòng cũng thầm dè bỉu, chẳng trách mỗi lần trên người ta hơi có mùi nước hoa của nữ nhân khác là đều bị nàng ta biết được, xem ra lần sau nhất định phải cẩn thận, cẩn thận, thật cẩn thận.

Được hắn khen ngợi, trên mặt Sở Sơ Nhan cũng lộ ra một nụ cười thản nhiên:

- Nguyên nhân thứ ba chính là nghe nói mấy ngày trước ngươi ở Thần Tiên Cư từng giúp Uông Nguyên Long một lần, có khế cơ này Uông Nguyên Long cũng phải nể mặt ngươi một chút, sẽ không sinh ra hiểu lầm không cần thiết.

- Quan trọng hơn là, không có ai đoán được, chúng ta lại giao một chuyện trọng yếu như vậy cho ngươi đi làm.

Nghe thấy một câu cuối cùng, Tổ An lập tức không vui:

- Đây là ngươi đang khen ta hay là đang che bôi ta thế?

Tâm tình của Sở Sơ Nhan hiển nhiên dần dần trở nên không tồi, thản nhiên cười cười, quả thật là khiến cả phòng sóng rực lên:

- Ngươi ở trong mắt mọi người là hình tượng gì, tự ngươi không biết à?

Tổ An:

- ...

Nữ nhân này ở cùng ta lâu rồi, miệng dường như cũng trở nên độc hơn.

- Nói xong chính sự chưa, nói xong rồi thì bắt đầu buổi chữa thương hôm nay.

Tổ An buồn bực nói.

Sắc mặt Sở Sơ Nhan ửng đỏ, một lúc sau mới nhỏ giọng ừ một tiếng.

Tổ An lộ ra bộ dạng tổng tài bá đạo, nhìn nàng ta với vẻ cay nghiệt:

- Cởi!

Sở Sơ Nhan:

- ...

Vì sao những lời đó từ trong miệng tên này nói ra đều kỳ quái như vậy?

Nhưng trong nhất thời lại không thể phản bác, bởi vì muốn trị liệu cần phải cởi quần áo.

Trên mặt hiện lên một chút u oán, nàng ta xoay người đi chỗ khác, xiêm y từ trên da thịt mềm nhẵn còn hơn tơ lụa của nàng ta chậm rãi tuột xuống, lộ ra cảnh đẹp đủ để khiến bất kỳ nam nhân nào cũng phải điên cuồng.

Tổ An thầm nghĩ cứ như vậy mãi cũng không được, lần sau phải nói với nàng ta muốn phải châm cứu huyệt đạo phía trước.

Có điều để tránh dọa cho nàng ta sợ, vẫn đừng nóng vội thì tốt hơn.

Dùng nghị lực cực lớn cố nén máu mũi không trào ra, Tổ An cuối cùng cũng hoàn thành châm cứu đêm nay.

Sở Sơ Nhan đỏ mặt cảm tạ hắn, sau đó vô cùng kiên quyết đuổi hắn ra khỏi phòng.

- Đám đàn bà này đúng là hay trở mặt.

Sau khi rời khỏi viện tử của nàng ta, Tổ An hậm hực hừ một tiếng.

Đồng thời cúi đầu nhìn tiểu huynh đệ đang trừng mắt tỏ vẻ bất mãn, hắn thầm nghĩ cứ tiếp tục như vậy cơ thể của ta sẽ có bệnh trước.

Câu đó nói như thế nào ý nhỉ, cô dương bất trường.

Trên đường lẩm bà lẩm bẩm trở lại phòng mình, bỗng nhiên trong lòng khẽ động, vội vàng lách sang bên, tránh thoát công kích phía sau cửa.

- Phản ứng rất nhanh, so với ngày hôm qua thì có tiến bộ hơn.

Phía sau cửa truyền đến tiếng cười kiều mỵ.

Tổ An theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy Bùi Miên Mạn đang tựa vào cửa tựa cười mà như không phải cười nhìn hắn.

Theo nàng ta cười mà người rung rung, bộ ngực hùng vĩ cũng sóng sánh mãnh liệt.

- Mắt của tên gia hỏa ngươi đúng là không thành thật.

Bùi Miên Mạn chú ý thấy ánh mắt của hắn, hừ nhẹ một tiếng, lật cổ tay, bàn tay trắng nõn giống như bạch ngọc Quan âm cắm thẳng tới yếu huyệt trên người hắn.

Tổ An hoảng sợ:

- Mọi người đã thân như vậy, nhìn nhiều thêm một chút cũng không cần phải liều mạng như vậy chứ?

Khuôn mặt kiều diễm giống như hoa đào của Bùi Miên Mạn lúc này lại dầy đặc hàn sương, trong đôi mắt thích cười cũng lộ ra một chút sát ý lẫm liệt.

Trong lòng Tổ An cả kinh, nữ nhân này hình như là chơi thật rồi.

Hắn cũng không dám lơ là, vội vàng muốn rút Thái A Kiếm.

Đáng tiếc Thái A Kiếm vừa rút ra được một phần ba, Bùi Miên Mạn đã tung người lên, vươn tay ra đẩy kiếm của hắn về vỏ.

Tay kia thì thì thừa cơ công tới hắn.

Bình Luận (0)
Comment