Nếu là thường ngày Tổ An kiểu gì cũng phải khen ngợi một hồi tay này trắng thế nào, mềm ra sao, không chừng còn có thể không nhịn được mà sờ mấy cái.
Nhưng lúc này lực lượng hủy diệt từ trên tay truyền đến khiến hắn hồn vía lên mây, nào còn tâm tư kiều diễm gì nữa.
Vội vàng muốn lui về phía sau tránh né, nhưng đối phương thủy chung vẫn ở cách trước người hắn ba thước, khiến hắn không thể kéo giãn đủ cự ly.
Phải biết rằng một thân bản lĩnh của hắn đều ở trên kiếm thuật, công phu quyền cước thực sự rất bình thường, không rút được kiếm ra thì chỉ có thể thông qua bản năng để chiến đấu mà thôi.
Cơ hồ là trong nháy mắt, trên người đã trúng mấy chưởng của nàng ta, nếu không phải hiện giờ tu vi của Tổ An đã đề thăng rất lớn, lại thêm thối luyện thân thể thoát thai hoán cốt, lúc này sợ rằng sớm đã trọng thương hộc máu, mất đi hơn nửa sức chiến đấu rồi.
Dù là như vậy, hắn cũng bị mấy đòn này đánh cho khí huyết nhộn nhạo.
Vừa mới bắt đầu, công kích bất thình lình của đối phương đã khiến hắn không hiểu nổi, đến bây giờ thì bắt đầu có chút tức giận.
Hắn trực tiếp thi triển ra Quỳ Hoa Ảo Ảnh bản cải tạo, sau đó cả người bỗng nhiên một phân thành hai.
Bùi Miên Mạn giật mình, hiển nhiên cũng không ngờ lại có biến cố này.
Tốc độ trên tay vội vàng nhanh hơn, vừa hay đánh trúng yếu huyệt trước ngực Tổ An.
Nhưng nàng ta không hề cao hứng, bởi vì trong nháy mắt đó cảm giác trống rỗng trên tay khiến nàng ta minh bạch một kích này của mình đánh vào khoảng không rồi.
Quả nhiên, "Tổ An" mà nàng ta đánh trúng tán thành vô số mảnh vỡ quang ảnh.
Trong lòng nàng ta khẽ động, đang muốn né tránh sang bên, bỗng nhiên trên cổ lạnh toát, đã bị một thanh kiếm gác trên vai.
- Ngươi rốt cuộc đang làm cái quỷ gì thế? Nhận thua chịu phục chưa?
Kỳ thật vừa rồi sau khi giao thủ mấy chiêu Tổ An cũng biết mỗi lần đối phương xuất thủ nhìn thì rất nặng, nhưng trên thực tế đều không dùng toàn lực, cố ý thủ hạ lưu tình, cho nên lần này hắn cũng không lạt thủ tồi hoa.
- Chẳng vui tí nào, người ta nhận thua ~
Chữ "Thua" này vừa dứt, cả người nàng ta bỗng nhiên uốn éo, linh hoạt giống như mỹ nữ rắn, trực tiếp đập vào trong lòng hắn.
Tổ An kinh hãi, theo bản năng muốn lui về phía sau, nhưng đã muộn rồi.
Hắn chỉ cảm thấy cổ tay tê dại, không cầm được Thái A Kiếm nữa.
Theo Thái A Kiếm rơi xuống mặt đất, cả người Bùi Miên Mạn lượn trái vòng phải, cơ hồ là nháy mắt đã vặn hai tay Tổ An ra sau lưng.
Sau đó mũi chân kề lên kheo chân hắn, Tổ An không đứng được nữa, trực tiếp nửa quỳ xuống.
Bùi Miên Mạn vừa vặn ngược hai tay hắn vừa dùng đầu gối ấn lên lưng hắn. Sau đó thản nhiên ghé vào tai hắn nhẹ nhàng thổi một hơi:
- Thế nào, hiện tại chịu phục chưa?
- Ta phục rồi...Con quỷ này.
Tổ An hét lớn một tiếng, trực tiếp dùng sức uốn éo, cánh tay rắc một tiếng trật khớp, dùng cách này để thoát khỏi sự chế ngự của nàng ta.
Bùi Miên Mạn không ngờ hắn lại cương liệt đến vậy, hoa dung thất sắc, tay kia thì theo bản năng buông ra.
Tổ An sớm đã có chuẩn bị, cả người giống như một con sư tử phẫn nộ, nháy mắt liền bổ nhào lên trên người nàng ta.
Bùi Miên Mạn muốn tránh, nhưng dưới chân bị đối phương quét một cái, trực tiếp trọng tâm bất ổn mà ngã xuống đất.
Lần này Tổ An không hề do dự, trực tiếp dùng trọng lượng thân thể đè tới, lại sử ra nhu thuật Brazil xem được trên TV khiếp trước, đè chặt nàng ta ở dưới người.
Bùi Miên Mạn mấy lần dùng sức, nhưng bị khóa ở tư thế này khiến hơn nửa khí lực trên người nàng ta đều không thể dùng được.
- Lại là chiêu này.
Bùi Miên Mạn bĩu môi, dứt khoát không giãy giụa nữa.
Lần trước ở trong phòng của Sở Sơ Nhan, khi đó hai người vẫn chưa quen nhau, khi vật lộn cũng bị đối phương dùng chiêu này khóa lại.
Tổ An thở hổn hển, trong nháy mắt vừa rồi bùng nổ lực lượng to lớn khiến so với còn mệt hơn là chạy dài ba ngàn mét ở kiếp trước:
- Nữ nhân, chịu phục chưa?
- Phục rồi, phục rồi.
Bùi Miên Mạn u oán trợn mắt,
- Một đại nam nhân như ngươi sao lại dùng chiêu này với ta.
Bài học đau đớn vừa rồi khiến Tổ An không dám lơ là, không dám buông nàng ta ra, mà là tiếp tục hỏi:
- Ngươi rốt cuộc đang làm trò gì thế, vì sao lại đột nhiên ra tay với ta?
- Chủ yếu là muốn rèn luyện năng lực phản ứng của ngươi một chút, hiện tại ngươi không phải đang bị Trần Huyền ám sát ư, thân là bằng hữu, đương nhiên muốn huấn luyện cho ngươi trước.
Bùi Miên Mạn đáp, đôi mắt hoa đào đó giống như biết nói, thủy chung tràn ngập nét cười nồng đậm, giống như không hề để nguy cơ hiện tại ở trong lòng.
- Thật sự chỉ là như vậy thôi à?
Tổ An có chút hoài nghi.
- Đương nhiên cũng có tư tâm nhất định, người ta muốn thừa cơ thử xem con bài chưa lật của tiểu tử ngươi, xem rốt cuộc là gì khiến ngươi thường ngày lại dám to gan lớn mật như vậy.
Bùi Miên Mạn nói thẳng ra.
Tổ An lâm vào trầm tư, kỳ thật trong lòng hắn đã tin tám phần, vừa rồi tuy đối phương xuất thủ tàn nhẫn, nhưng không thực sự mang theo sát ý, nếu không sau khi mình nhịn đau khiến cánh tay trật khớp để thoát ly sự khống chế của nàng ta, nàng ta cũng sẽ không theo bản năng buông hai tay hắn ra.
Thấy hắn thủy chung bất động, Bùi Miên Mạn cuối cùng cũng có chút giận dữ:
- Mau đứng lên đi, ngươi còn muốn đè ta tới khi nào? Đè khuê mật của lão bà ở dưới người thì có cảm giác chinh phục lắm à!
Nàng ta không nói một câu cuối cùng còn đỡ, phải biết rằng lúc trước Tổ An ở chỗ Sở Sơ Nhan thì đã nhiệt huyết sôi trào.
Lại bị lời nói ám muội của nàng ta kích thích, toàn bộ thân thể lập tức cứng đờ.