- Ờ!
Tổ An tiến lên bắt đầu nhớ lại động tác vừa rồi của đối phương, rất nhanh đã hoàn toàn triển lãm ra Vũ Y Triền Ti Thủ.
Khi triển lãm được đến hơn nửa, Tổ An bỗng nhiên kêu lên một tiếng.
Vốn thấy hắn triển lãm ra Vũ Y Triền Ti Thủ một phần cũng không sai, trong lòng Bùi Miên Mạn đang khiếp sợ không thôi, nhìn thấy hắn ngừng lại, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ tên này cuối cùng cũng không nhớ được.
Có điều trong thời gian ngắn ngủi có thể nhớ đến trình độ này, đã rất khá rồi.
Đang muốn trấn an hắn hai câu, bỗng nhiên nghe thấy hắn nói:
- Sớm biết vậy ta đã nói không nhớ được, như vậy có thể khiến ngươi cầm tay dạy lại, có thể danh chính ngôn thuận tiếp xúc thân thể với ngươi một phen, hiện tại ta nói không nhớ còn kịp không?
Bùi Miên Mạn:
- ...
Nhìn thấy nàng ta sầm mặt, Tổ An cười cười ngượng ngùng, bởi vì chuyện vừa rồi, hắn cũng không dám làm quá.
Vội vàng triển lãm nốt bộ phận còn lại.
- Thế nào, có chỗ nào làm sai không?
Tổ An vội vàng hỏi.
Môi hồng của Bùi Miên Mạn khẽ động, nhưng một lúc vẫn không nói ra được gì.
Một lúc sau mới thở ra một hơi:
- Đúng rồi!
Há chỉ là đúng, quả thực là hoàn mỹ, dù là nàng ta dùng nhãn quang bới móc nhất cũng không tìm ra được bất kỳ khuyết điểm gì.
- Không ngờ thiên tư của tên này lại cao tới như vậy!
Bùi Miên Mạn thầm kinh hãi, thầm nghĩ chẳng trách ả Sơ Nhan tâm cao khí ngạo đó lại chọn hắn làm vị hôn phu, nghĩ chắc là đã sớm biết được hắn là một khối ngọc thô.
Về phần ở trong học viện gia nhập Hoàng tự ban, chắc là cách làm cố ý che tai mắt người ta của Sở gia, không ngờ Sơ Nhan thường ngày trông thanh thuần thật thà mà tâm lại đen như vậy.
Lừa bản cô nương đến khổ!
- Làm sao vậy?
Chú ý thấy sắc mặt nàng ta lúc xanh lúc đỏ, Tổ An không nhịn được hỏi.
- Có phải ngươi và Sở Sơ Nhan hợp nhau lừa gạt không!
Bỗng nhiên cả người Bùi Miên Mạn bốc lên hắc viêm, một cỗ hỏa diễm màu đen xoắn lại bao vây hai người ở giữa, giống như một giây tiếp theo sẽ đốt hắn thành tro tàn.
Cảm nhận được nhiệt lực khủng bố gần trong gang tấc đó, Tổ An cũng không khỏi hơi biến sắc, vừa cả người căng ra bị đối phương tùy thời có khả năng công kích, vừa gian nan nuốt nuốt nước miếng:
- Lừa ngươi cái gì?
- Ngươi và nàng ta hợp nhau giả bộ ngươi ở Sở gia không được sủng ái, lừa ta hồ đồ hợp tác giao dịch với ngươi, có phải Sở Sơ Nhan đang ngầm cười nhạo ta?
Mày liễu của Bùi Miên Mạn dựng đứng lên, lúc này trong con mắt không còn là loại hung ác giả vờ lúc trước nữa, mà là sát ý chân chính.
- Ta ở trong phủ là tình huống gì ngươi cũng không phải không thấy, Tần Vãn Như đó hận không thể lập tức đuổi ta đi, ta lừa ngươi làm gì?
Tổ An cũng lộ ra vẻ mặt vô tội, không biết vì sao nàng ta lại nổi nóng tới như vậy.
- Nhưng lúc trước ngươi luôn mồm bảo ta giúp ngươi theo đuổi Sở Sơ Nhan, ngươi thì giúp ta tìm sổ sách, nhưng ta thấy quan hệ giữa các ngươi không xa lạ như ngươi nói!
Bùi Miên Mạn vẫn không hiểu.
- Lúc ban đầu hai ta rất xa lạ, cô gia ta đây chỉ là hữu danh vô thực, nàng ta căn bản không coi ta là trượng phu. Chỉ là đoạn thời gian trước tới bí cảnh, bởi vì bị Thạch Côn và cao thủ dưới tay đuổi giết, chúng ta cùng nhau trải qua rất nhiều chuyện, quan hệ mới có chuyển biến tốt. Nhưng cho dù là như vậy, chúng ta vẫn cách vợ chồng chân chính rất xa.
Tổ An thầm nghĩ ta cũng không phải nói dối, tuy hai ta từng có cái thực vợ chồng, nhưng vợ chồng chân chính là phải ở cùng một chỗ, hiện tại chúng ta đích xác vẫn kém xa.
- Thật à?
Nghe thấy hắn nói như vậy, Bùi Miên Mạn mới yên lòng.
- Đương nhiên là thật rồi!
Tổ An rụt rè đẩy tay nàng ta ra,
- Kể ra cũng là khuê mật ngươi không xuất lực, nói giúp ta theo đuổi Sơ Nhan, kết quả lâu như vậy mà một chút động tĩnh cũng không có, còn không nhanh bằng ta tự mình hành động.
- Ngươi còn nói nữa à, ngươi đã giúp ta tìm thấy sổ sách đó chưa! Còn không phải là chẳng tìm được một sợi lông à!
Bùi Miên Mạn oán hận nói.
Tổ An cười ngượng ngùng:
- Ai bảo ngươi một chút manh mối cũng không cho, lại thêm địa vị của ta ở Sở gia thật sự quá thấp, căn bản không tiếp xúc đến những cái này.
Bùi Miên Mạn hừ một tiếng, bỗng nhiên ánh mắt hướng sang bên cạnh.
- Ồ, kiếm này của ngươi không tồi.
Nhìn Thái A Kiếm giống như cắt đậu hủ trực tiếp cắm vào trong gạch, nàng ta cũng có chút động dung.
Đang muốn tiến lên xem xét, Tổ An lại lo lắng bị nàng ta nhìn ra gì đó, vội vàng nói:
- Ngươi không lo dao động nguyên tố sẽ dẫn tới sự chú ý của người Sở gia à?
Hai người lần đầu tiên gặp nhau trong phòng của Sở Sơ Nhan, cho dù là khi đánh nhau sinh tử nàng ta cũng không sử dụng hắc viêm, sợ kinh động tới cao thủ trong phủ.
Nhưng vừa rồi khí thế đột nhiên bùng nổ, không kinh động tới người khác là không thể.
Quả nhiên Bùi Miên Mạn biến sắc:
- Đều tại ngươi!
Sau khi hung hăng lườm hắn một cái, mũi chân điểm dưới liền biến mất trong bầu trời đêm.
Nghĩ đến vẻ oán trách và phong tình của đối phương khi rời đi, trên mặt Tổ An cũng không khỏi hiện lên một nụ cười ôn nhu.
Vừa rồi vì sao ma xui quỷ khiến thế nào lại hôn nàng ta nhỉ?
Càng quái lạ là nàng ta hình như cũng không có phản ứng quá lớn. Không đúng, phản ứng của nàng ta còn rất lớn...
Chờ thống lĩnh Nhạc Sơn của Sở gia dẫn theo một đám hộ vệ tới nơi, phát hiện Tổ An đang soi gương, vội vàng hỏi:
- Cô gia, bên này có kẻ địch xâm nhập à?
- Không có.
Tổ An rất nhẹ nhàng đáp.
Một đám thị vệ điều tra xung quanh cả nửa ngày, đích xác không tra được gì, khi đang muốn rời đi, Nhạc Sơn cuối cùng không nhịn được hỏi:
- Cô gia, ngươi rốt cuộc đang soi gì thế?