Những thị vệ khác cũng có nghi hoặc tương tự, một đại nam nhân nửa đêm nửa hôm lại soi gương, nhìn thế nào cũng không được tự nhiên.
- Ta đang soi xem có phải ta rất tuấn tú hay không, bằng không vì sao lại có nhiều nữ nhân thích ta như vậy ?
Tổ An theo bản năng đáp.
Lúc trước là Thương Lưu Ngư, Sở Sơ Nhan, về sau lại tới Thu Hồng Lệ, Bùi Miên Mạn, ai nấy biết được hắn bị Trần Huyền ám sát, đều chạy tới tặng các loại đạo cụ kỹ năng.
Không thể không khiến hắn sinh ra tự tin quá độ đối với giá trị nhan sắc của mình.
Nhạc Sơn:
- ...
Đám thị vệ:
- ...
Quấy rầy rồi, xin cáo từ.
Vì sao ta lại buồn nôn thế.
Một đám thị vệ sắc mặt cổ quái rời khỏi.
Nhìn thấy điểm nộ khí liên tiếp thu được, Tổ An thầm nghĩ những người này đúng là lòng dạ hẹp hòi, quả thật là là ghen tị lõa lồ.
Sáng sớm hôm sau, Tổ An còn đang say giấc nồng, liền bị tiếng đập cửa bùm bùm đánh thức.
- Ai thế!
Tổ An hậm hực rời giường, người nào mà thiếu tâm nhãn như vậy, sáng sớm tinh mơ đã chạy tới phá cửa?
Lật người đang muốn không để ý tới, bỗng nhiên cửa lớn đã bị một cước đá văng.
- Tỷ phu lười như lợn, mặt trời đã chiếu tới mông rồi, còn không mau dậy đi?
Giọng nói đặc hữu hỗn hợp vẻ non nớt và điêu ngoa của Sở Hoàn Chiêu truyền đến.
Nhìn chốt cửa xa xa bị đá gãy, Tổ An toát mồ hôi:
- Một cô nương nhà lành như ngươi, có thể thục nữ một chút hay không, cẩn thận không không gả được ra ngoài đâu.
- Có gả được hay không thì liên quan gì tới ngươi!
Sở Hoàn Chiêu nhìn hắn vẫn chui trong chăn, không nhịn được nói,
- Mau dậy đi, còn không dậy ta sẽ lật chăn đó.
Vừa nói tay vừa chộp tới chăn.
Tổ An hoảng sợ, vội vàng nói:
- Ta đang không mặc quần áo, ngươi muốn lật thì cứ lật đi.
- Đại sắc lang!
Sở Hoàn Chiêu rụt tay về như bị điện giật.
Tổ An không biết phải nói gì, thầm nghĩ ta ngủ trong phòng mình, ngươi phá cửa mà vào, kết quả ta lại thành sắc lang?
- Vì sao hôm nay ngươi không đến trường?
Sắc mặt Sở Hoàn Chiêu ửng đỏ, xoay người đi chỗ khác hỏi.
- Sao ngươi biết?
Tổ An có chút giật mình.
- Tỷ tỷ nói cho ngươi biết.
Sở Hoàn Chiêu hừ một tiếng, nghe thấy tỷ tỷ nói hôm nay Tổ An không đi học, bảo ta không cần chờ, nàng ta lập tức chạy tới chứng thực.
- Đúng vậy, hôm nay ta có chuyện quan trọng trong người.
Bị nàng ta làm phiền như vậy, cũng không thể tiếp tục ngủ nữa, Tổ An đứng dậy bắt đầu mặc quần áo.
- Sặc, ngươi có thể có chuyện quan trọng gì?
Sau khi nghe thấy tiếng mặc quần áo loạt xoạt, khuôn mặt nhỏ nhắn của Sở Hoàn Chiêu càng lúc càng đỏ. Đồng thời trong lòng thầm nghĩ, cũng không biết tỷ phu không mặc quần áo thì là bộ dạng gì nhỉ.
Suy nghĩ này vừa hiện lên, nàng ta không khỏi hoảng sợ, vội vàng phì phì phì.
- Ngươi làm sao vậy?
Tổ An có chút tò mò.
- Không có gì, không đi thì thôi, ta đi một mình!
Sau khi Sở Hoàn Chiêu nói xong liền chột dạ chạy đi, giống như đứng thêm một chút sẽ bị hắn nhìn ra vừa rồi mình nghĩ gì vậy.
Tổ An không hiểu ra sao, nha đầu này làm sao vậy, tâm tư thiếu nữ đúng là khó đoán.
Không lâu sau, Sở Sơ Nhan liền phái người đến thông tri cho hắn bạc đã chuẩn bị xong, bảo hắn có thể hẹn người trước.
Tổ An nghĩ nghĩ một chút, mình và Uông Nguyên Long đó cũng chỉ gặp mặt một lần, liền quyết định tìm Sở Ngọc Thành làm người trung gian, hắn thường ngày cũng giao tiếp nhiều với Uông Nguyên Long.
Sở Sơ Nhan nghĩ dù sao tam phòng cũng phụ trách vận doanh nghành muối của Sở gia, cho nên cũng không dị nghị gì.
Rất nhanh Sở Ngọc Thành liền hẹn xong người, đến buổi chiều, mấy người liền gặp nhau ở Thần Tiên Cư.
Nhìn Thu Hồng Lệ đánh đàn phía sau bức rèm che, Uông Nguyên Long không nhịn được mà cảm thán nói:
- Vẫn là mặt mũi của Tổ huynh lớn hơn, bằng không ta nào có cơ hội may mắn được thưởng thức tiếng đàn tuyệt vời của Thu đại gia ở gần như vậy.
Tổ An cười ha ha:
- Quá khen quá khen, con người của ta không có bản sự khác, chỉ là trước nay rất được nữ nhân hoan nghênh, ha ha!
Uông Nguyên Long:
- ...
Sở Ngọc Thành:
- ...
Miệng của Tên này sao lại đáng đánh như vậy?
Hai người không hẹn mà cùng nhìn Thu Hồng Lệ đang đánh đàn ở xa xa, không khỏi khiến bọn họ càng lúc càng tuyệt vọng, bởi vì không biết nên phản bác như thế nào.
Đến từ Uông Nguyên Long, điểm nộ khí +666!
Đến từ Sở Ngọc Thành, điểm nộ khí +666!
Nhìn thấy điểm nộ khí hệ thống thu được, Tổ An không khỏi cảm thán, quả nhiên là bạn tốt, vừa gặp mặt đã tặng các loại điểm nộ khí rồi!
Thu Hồng Lệ ở Phía sau bức rèm che thấy hết phản ứng của ba người, không khỏi mỉm cười, cái tên A Tổ này đích xác không giống người thường.
Uông Nguyên Long vội vàng di dời đề tài này, để tránh lòng tự tin gặp phải đả kích có tính hủy diệt:
- Tổ huynh, sao hôm nay lại rảnh mời ta đến đây uống hoa tửu vậy, vị kia trong nhà ngươi có biết không?
Hừ, ở Minh Nguyệt Thành ai chẳng biết Sở Sơ Nhan tâm cao khí ngạo, tên gia hỏa ngươi mỗi ngày đều chạy tới thanh lâu, thần khí ở đây rồi quay về lại quỳ gầm giường.
Hắn nghĩ như vậy cũng không có ác ý gì, chỉ là nam nhân khá là chú trọng những thứ trên mặt mũi, ai nấy đều thầm so sánh.
- Ngươi nói Sơ Nhan á, nàng ta có biết, hôm nay nàng ta biết ta muốn đến, còn cố ý cho ta thêm chút bạc, nói nam nhân chơi ở bên ngoài nhất định không thể keo kiệt, đặc biệt không thể để Thu cô nương ủy khuất.
Tổ An thờ ơ nói.
- Thật hay giả thế?
Uông Nguyên Long có chút ngây đơ, nhìn như thế nào Sở đại tiểu thư cũng không phải loại nữ nhân muốn cùng chung một chồng với nữ nhân khác.