Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 558 - Chương 558: Tha Tự Quyết

Chương 558: Tha Tự Quyết Chương 558: Tha Tự Quyết

Thế là hắn vội vàng trở về nói với Sở Sơ Nhan việc này, Sở Sơ Nhan thì lập tức thông tri cho cha mẹ.

Sở Trung Thiên biết được tung tích của muối tư thì không khỏi mừng rỡ, vội vàng gọi nhân thủ chuẩn bị tới bến tàu.

Tần Vãn Như ở bên cạnh nói:

- Tuy Cự Kình Bang không có bao nhiêu cao thủ, nhưng bang chúng đông đúc, nhân thủ của Sở gia chúng ta chưa chắc đã đủ dùng, không bằng gọi cả Hà Phòng Tập Tư Doanh của Hà Phòng Tập Tư Doanh theo, đây vốn là công tác của bọn họ, lúc trước Tang Hoằng lại lấy cái này ra làm giao dịch, chúng ta quyên góp một khoản lớn như vậy, không thể để bọn họ cầm tiền mà không làm việc chứ.

Tuy Sở gia có tư quân, nhưng không có mệnh lệnh của triều đình, tự tiện điều động ở trong thành cũng có chút phạm vào kỵ húy.

Trong đoạn thời gian này thân thể của Sơ Nhan có bệnh nhẹ, thị vệ ở phủ có một bộ phận phải bảo vệ nàng ta, cho nên muốn tới bến tàu bắt người, nhân thủ vẫn không đủ.

Sở Trung Thiên nghĩ thấy cũng đúng:

- A Tổ, ngươi dẫn người đi hiệp trợ Tang thống lĩnh, bảo hắn ra mặt bắt người.

Hắn dứt khoát quyết định lần này vệ đội của Sở gia sẽ không tham dự, toàn bộ giao cho Tập Tư Doanh của Tang Thiên, nếu đối phương làm hỏng chuyện, tương lai ở trước mặt Tang Hoằng cũng dễ ăn dễ nói.

- Được!

Tổ An chú ý thấy Sở Sơ Nhan nháy mắt cho mình, biết đây là nàng ta tranh thủ cơ hội cho mình, liền đáp ứng ngay.

Bởi vì lo lắng Trần Huyền xuống tay giữa đường, cho nên Sở gia lại phái hơn mười thị vệ đi cùng.

Tổ An một đường cảm thấy tới Hà Phòng Doanh, trong lòng lại không khỏi thầm nghĩ, nếu tên gia hỏa Tang Thiên đó biết ta sờ soạng chân vị hôn thê của hắn, không biết liệu có trở mặt ngay tại chỗ không?

Có điều nói đi cũng phải nói lại, Trịnh Đán cố ý tiếp cận ta, sau lưng rốt cuộc có Tang Thiên bày mưu đặt kế hay không?

Ơ!

Chẳng lẽ Tang Thiên có sử thích đặc thù gì à?

Bằng hữu như vậy xin cho ta tới đánh!

Mục đích lúc ban đầu thiết lập Hà Phòng Tập Tư Doanh là Trường Giang Đại Hà hàng năm lũ lụt tràn ra, cần thu thập đại lượng dân phu để sửa đê, lại thêm một số công trình thuỷ vận, cũng cần dân công đào bới.

Bởi vì các triều đại khởi nghĩa nông dân phần lớn đều bùng nổ trong dân phu giải quyết hậu quả sau lũ lụt, một nhóm người lớn như vậy tụ tập cùng một chỗ, thật sự là tai hoạ ngầm, cho nên triều đình thành lập Hà Phòng Doanh chuyên môn đến giám thị những cái này, đồng thời cũng gánh vác công tác phòng lụt giải nguy.

Đến khi thuỷ vận phát triển, Hà Phòng Doanh lại kiêm giữ an toàn trên đường ven sông, dọn dẹp một số hung thú ở ven đường.

Diêm nghiệp vùng Minh Nguyệt Thành phát đạt, trong đó cũng chứa dứng lãi lớn, đến nỗi muối tư cũng cấm mãi không được, Hà Phòng Doanh lại gánh vác công tác chống buôn lậu, dần dà, mọi người liền gọi nó là Hà Phòng Tập Tư Doanh.

Trong một gian mật thất của nha môn Hà Phòng Doanh, thống lĩnh Tang Thiên đang cung kính hành lễ với một lão giả:

- Chiêu này của phụ thân quả thật là cao minh, không tốn chút sức mà có thể khiến hai nhà Uông Sở trở mặt.

Tang Hoằng vuốt râu, không quá vui sướng:

- Nào có đơn giản như vậy, nếu như vậy mà có thể khiến hai nhà trở mặt, vậy không khỏi cũng quá quá coi thường Sở Trung Thiên rồi.

- Chẳng lẽ Sở Trung Thiên còn có thể lật bàn ư?

Tang Thiên hiếu kỳ nói.

- Hắn khẳng định sẽ nghĩ ra một loạt biện pháp ứng đối, có điều không quan trọng,

Tang Hoằng cười khẽ một tiếng,

- Dẫn ngạn chỉ là một bắt đầu, về sau còn có rất nhiều thủ đoạn chờ hắn, trước tiên gạt bỏ minh hữu đắc lực nhất của bọn họ, rồi lại đối phó Sở gia lẻ loi một mình sau.

- Minh Nguyệt Công nói thì rất uy phong, nhưng không phải vẫn bị phụ thân đùa bỡn trong lòng bàn tay sao!

Tang Thiên bật cười ha ha.

Tang Hoằng lắc đầu:

- Không phải là Sở Trung Thiên không bằng ta, mà là có Hoàng thượng Hoàng hậu chống lưng cho ta, triều đình ủng hộ ta. Chiều hướng phát triển, không ai có khả năng vãn hồi.

Tang Thiên thầm nghĩ phụ thân rất thích nói những lời vô nghĩa, rõ ràng mình trâu bò lại không thích người ta tâng bốc, quả thật là quá khiêm tốn.

- Đúng rồi, phụ thân phải chú ý sức khỏe, Thần Tiên Cư Sấu Mã mà lúc trước mấy phú thương của Minh Nguyệt Thành tặng đích xác không tồi.

Khi Tang Thiên nói mắt la mày lém, biểu cảm là nam nhân thì đều hiểu.

Tang Hoằng thản nhiên nhìn hắn một cái:

- Có phải hiện tại trong lòng ngươi rất khó chịu không, lúc trước không cho ngươi tới Thần Tiên Cư tầm hoa vấn liễu, kết quả ta lại nhận sấu mã của bọn họ?

- Không dám!

Tang Thiên vội vàng cúi đầu nhận lỗi, có điều trong lòng quả thật có chút ý kiến,

- Phụy thân xưa nay thanh chính liêm minh, lần này mạo muội nhận sấu mã của những phú thương đó, tương lai sợ rằng có tổn hại của thanh danh của ngài, hơn nữa cũng dễ dẫn tới đối thủ trong triều công kích.

- Chỉ cần có thể làm thành nhiệm vụ mà triều đình giao phó, danh dự cá nhân có đáng là gì, hôm nay cha sẽ dạy ngươi một đạo lý,

- Tang Hoằng trầm giọng nói,

- Một mực thanh cao trừ có danh hão ra thì không có bất kỳ tác dụng gì, muốn làm thanh quan, vậy phải gian hơn tham quan mới được.

- Chỉ có nhận lễ vật của những gia tộc đó, bọn họ mới coi ngươi là người một nhà, sau này hợp tác sẽ dễ dàng hơn, tránh được một số ngờ vực vô căn cứ không cần thiết.

- Hiện giờ nhiệm vụ hàng đầu của chúng ta là đối phó Sở gia, thu tài phú muối sắt của bọn họ về triều đình, cái khác đều là thứ yếu.

Tang Hoằng cung kính hành lễ:

- Phụ thân dạy rất phải.

Trong lòng lại không ngừng cảm thán, nhận nữ nhân cũng có thể nhận một cách nghĩa chính ngôn từ như vậy, đạo lý lớn nọ kia, trong thiên hạ trừ cha ra thì không có ai.

Bình Luận (0)
Comment