- Báo, cô gia Tổ An của Sở gia dẫn người cầu kiến!
Lúc này một sĩ binh chạy đến ngoài cửa thông truyền.
- Hắn tới làm gì?
Tang Thiên nhướng mày, không biết vì sao, hắn theo bản năng không thích tên gia hỏa đó.
Vừa nghĩ tới tên gia hỏa vô lại như vậy lại có thể lấy được Sở đại tiểu thư đẹp như thiên tiên, hắn liền có một loại cảm giác hoa nhài cắm bãi cứt trâu, không đúng, là cảm giác hoa thơm rơi vào hố phân.
Đặc biệt nghĩ tới lần trước bị Tổ An lừa mấy chục vạn lượng bạc từ đổ phường nhà mình, trong lòng hắn lại càng không thích.
- Ngươi quá vui giận lộ ra mặt, đã dạy ngươi bao nhiêu lần rồi, vẫn không thay đổi được.
Tang Hoằng bất mãn nói, nhi tử này của hắn quá non, một chút trầm ổn của ta cũng không học được,
- Đi xem Tổ An rốt cuộc đến để làm gì.
- Vâng.
Tang Thiên hậm hực dạ một tiếng, đều do tên gia hỏa Tổ An đó, làm hại lại bị cha quở trách.
Lại nói Tổ An đang chờ trong đại sảnh, bỗng nhiên nhìn thấy tài khoản nhận được hai tốp điểm nộ khí đến từ Tang Thiên.
Tổ An không biết phải nói gì, tên này còn chưa gặp mặt đã oán niệm như vậy à?
Chẳng lẽ hắn biết chuyện ta và vị hôn thê của hắn?
Nhưng hai ta trừ ám muội một chút và sờ mấy cái ra, trên thực tế là chưa có làm gì.
Bị giận chó đánh mèo như vậy không khỏi quá oan rồi.
Ngay khi đang nghĩ ngợi lung tung, Tang Thiên cuối cùng cũng đi ra:
- Tổ công tử, không biết hôm nay đến Hà Phòng Doanh có việc gì.
Tiếng công tử này gọi cho hắn buồn nôn mất một lúc, tên này có đức hạnh tài năng gì mà xứng với hai chữ công tử?
Nhưng phụ thân dạy hắn không thể vui giận lộ ra ngoài mặt, nếu trực tiếp gọi tên, có phải là địch ý quá rõ ràng không?
Trong lòng hắn cũng đang vô cùng rối rắm, nhưng nào có biết được rằng Tổ An sớm đã từ con đường khác biết được địch ý của hắn.
- Chúng ta tra được một lô lớn muối tư đêm nay sẽ xuất hàng từ bến tàu, cho nên xin Tang thống lĩnh điểm tề nhân, tiêu diệt triệt để những kẻ buôn lậu muối tư đó.
Tổ An cũng lười chẳng muốn lắm lời với hắn, nói thẳng ý đồ đến.
- Muối tư?
Tang Thiên giật nảy mình,
- Không biết Tổ huynh có được tình báo từ đâu, vì sao Hà Phòng Doanh chúng ta không nhận được chút tiếng gió tin tức gì?
Vừa nói vừa lặng lẽ nhìn một thủ hạ, thủ hạ đó hơi gật đầu, yên lặng lui ra ngoài.
Bởi vì nhân viên bên Hà Phòng Doanh rất nhiều, đám người Tổ An cũng không quen thuộc với người nơi này, thiếu một người căn bản cũng không nhìn ra được gì.
- Hiện tại mấu chốt của vấn đề không phải tình báo là có từ đâu, mà là phải mau chóng bắt được những kẻ buôn lậu muối tư đó.
Tổ An đương nhiên sẽ không ngốc đến mức khai ra Thu Hồng Lệ.
Vốn muốn dè bỉu hắn một câu, thanh lâu người ta cũng biết tình báo buôn lậu, kết quả Hà Phòng Doanh phụ trách chống buôn lậu lại không nhận được một chút tin tức nào, không phải ăn hại thì là gì?
Có điều nghĩ tới tiếp theo vẫn phải dựa vào bọn họ xuất lực, những lời không hợp lúc như vậy tạm thời vẫn nhịn xuống, chờ tất cả đã trần ai lạc định rồi nói.
- Không phải ta không tin ngươi, thật sự là chuyện liên quan trọng đại, mỗi lần vồ hụt, quấy nhiễu buôn lậu muối tư chân chính, vậy sau này muốn bắt sẽ rất phiền.
Tang Thiên trầm giọng nói.
- Tin tức của ta tuyệt đối đáng tin cậy, tướng quân cứ đi bắt người là được.
Tổ An nói, không chỉ là hắn tín nhiệm Thu Hồng Lệ, hơn nữa mình cũng đã mà kiểm tra, tuyệt đối sẽ không sai.
- Một khi đã như vậy, Tổ huynh có dám lập quân lệnh trạng ư?
Tang Thiên cũng đứng dậy, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.
Mắt Tổ An nhíu lại, lắc đầu nói:
- Ta không phải nhân sĩ trong quân, việc gì phải lập quân lệnh trạng.
Cho dù hắn nắm chắc mười phần, nhưng cũng không muốn khiến bản thân vô duyên vô cớ phải gánh phiêu lưu.
Phải biết rằng trên đời này trước giờ không thiếu bất ngờ.
Tên này dụ dỗ mình lập quân lệnh trạng, không phải là có quỷ chứ?
Tổ An nhướng mày, lâm vào trầm tư, bỗng nhiên cảm thấy chuyến này sợ rằng chưa chắc đã thuận lợi như vậy.
Tang Thiên cười ha ha:
- Tổ huynh cũng đừng để ý, ta chỉ là muốn cầu ổn mà thôi. Chủ yếu là mỗi lần điều động binh mã, không phải chuyện đơn giản, ta phải trình báo lên trên đợi phê chuẩn, nếu cuối cùng đại động can qua lại không thu hoạch được gì, bất kể là lãnh đạo Thượng cấp hay là binh lính hạ cấp đều sẽ có oán hận.
- Còn phải xin chỉ thị thượng cấp?
Tổ An sửng sốt,
- Vậy còn không mau đi xin chỉ thị y? Một đi một về mất bao lâu?
- Yên tâm, vừa rồi đã phái người đi rồi.
Tang Thiên làm thủ thế mời,
- Tổ huynh đừng vội, uống ngụm trà nghỉ ngơi một chút đã.
Tổ An cau mày, nào có tâm tình mà uống trà, thầm nghĩ hiệu suất làm việc của đám gia hỏa này kém như vậy, chẳng trách lại để muối tư tràn lan tới thế.
Tiếp theo Tang Thiên lại tìm các loại đề tài nói chuyện phiếm với hắn, Tổ An đáp lại câu được câu không.
Qua thời gian một chén, Tổ An cuối cùng không chịu nổi, đứng dậy nói:
- Nếu Tang tướng quân không tiện, vậy ta tự mình dẫn thị vệ Sở gia đi bắt người.
Có câu lâu ngày sinh biến, chậm trễ một lúc như vậy trong lòng hắn đã lờ mờ có dự cảm xấu.
- Tổ huynh đừng vội, sắp xong rồi.
Tang Thiên đổi đề tài,
- Hơn nữa, truy bắt muối tư này là chuyện trong bổn phận của Hà Phòng Doanh chúng ta, há có thể để phủ Minh Nguyệt Công phải làm thay, nếu để Thái Thú, Thành chủ đại nhân biết, kiểu gì cũng trách ta tội thất trách.
- Ta nhiều nhất chỉ có thể đợi thêm mười phút, thật sự không được thì ta trước tiên qua bên kia đánh tiền đồn trước.