Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 560 - Chương 560: Ngươi Có Chịu Trách Nhiệm Không?

Chương 560: Ngươi Có Chịu Trách Nhiệm Không? Chương 560: Ngươi Có Chịu Trách Nhiệm Không?

Tổ An cũng biết phái Sở Trung Thiên phái hắn tới tìm Tang Thiên, hơn phân nửa cũng xuất phát từ cố kỵ những thủ tục này, để tránh về sau bị đối thủ mượn đề tài để nói chuyện của mình.

Nhưng đợi không hạn chế cũng không được, vạn nhất thật sự để những muối tư đó chạy mất, vậy chính là kiếm củi ba năm thiêu một giờ.

- Phút?

Tang Thiên không quá hiểu đơn vị thời gian này, có điều cũng có thể đoán được ý đại khái,

- Rất nhanh sẽ có tin tức, Tổ huynh cứ bình tĩnh.

Lại đợi thêm mấy phút, Tổ An cuối cùng không chịu nổi nữa, đứng dậy đi ra ngoài.

Cũng không biết có phải trùng hợp hay không, lúc này bỗng nhiên một sĩ binh chạy vào nói:

- Lấy được thủ lệnh bên trên rồi.

Tang Thiên cười ha ha:

- Tốt, lập tức điểm binh mã, xuất phát!

Rất nhanh binh lính trong giáo trường của Hà Phòng Doanh bắt đầu tập hợp, nhìn binh lính lề mà lề mề, thậm chí ngay cả khôi giáp cũng không chỉnh tề trước mắt, Tổ An nhíu mày, đây là binh lính hay là binh bỉ.

Như vậy Hà Phòng Doanh như vậy, chẳng trách mấy năm nay muối tư càng lúc càng ngang ngược.

Trên mặt Tang Thiên cũng có chút khó coi, vội vàng giải thích:

- Ngày hôm qua thao luyện quá muộn, hôm nay mọi người có thể vẫn có chút chưa khôi phục.

Vừa nói vừa giận dữ hét với hạ:

- Làm nhanh lên, lề mà lề mề còn ra thể thống gì!

Chỉ tiếc bất kể hắn hò hét như thế nào, đám binh lính đó cũng chỉ ứng phó ngoài mặt, tốc độ thực tế không nhanh hơn là bao.

Chỉ tập kết đã mất hơn nửa canh giờ.

Có điều rất may mắn là cuối cùng cũng xuất phát.

Tang Hoằng yên lặng nhìn bộ đội rời đi, trong tay mân mê một cây tẩu, yên lặng thở ra một làn khói, khuôn mặt gầy yếu đó của hắn trở nên lúc sáng lúc tối trong làn khói.

Trong lòng hắn dâng lên một nghi hoặc:

- Vì sao Tổ An lại tra được tin tức muối tư chính xác như vậy?

Tổ An mang theo thị vệ Sở gia và binh lính Hà Phòng Doanh cùng tới bến tàu.

Bởi vì lo lắng bị những kẻ buôn lậu muối tư đó chạy thoát, trên đường trong lòng Tổ nóng như lửa đốt, giục ngựa chạy như điên tới bến tàu.

Kết quả đi được một nửa, bỗng nhiên trong một con ngõ nhỏ bên cạnh một cỗ kiệu lao ra.

Tổ An vội vàng ghìm ngựa dừng lại, tuy ở thời điểm cuối cùng vẫn dừng kịp, những những kiệu phu đó hiển nhiên cũng chịu kinh hãi.

Không cẩn thận ngã xuống đất, cỗ kiệu trên vai cũng nghiêng sang bên.

- Ái da.

Bên trong truyền đến thanh âm kinh hô của một thiếu nữ.

- Ơ?

Nữ nhân trong kiệu chính là đang kinh hô, thanh âm vẫn rất êm tai, có điều lọt vào trong tai, nghe có vài phần quen thuộc.

Thân là người từ thế giới văn minh tới, tuy không thực sự đụng vào đối phương, nhưng đối phương hiển nhiên cũng cũng bởi vì mình mới ngã.

Hắn vội vàng xuống ngựa đỡ cỗ kiệu lên:

- Cô nương, ngươi không sao chứ?

Trọng lượng của cỗ kiệu và người mặc dù nặng, nhưng với tu vi hiện giờ của hắn, lực lượng thân thể muốn đỡ dậy cũng không có gì khó.

Chỉ có điều hắn hảo tâm đỡ ngươi giống như làm chuyện xấu, bên trong truyền đến thanh âm một vật nặng va chạm với vách kiệu, chắc là bởi vì cỗ kiệu bị lật, dẫn tới người bên trong mất đi cân bằng mà đụng tới đụng lui.

- A!

Người bên trong hiển nhiên cũng bị đụng cho thất điên bát đảo, theo bản năng muốn từ bên trong kiệu đi ra, sau đó đứng không vững, trực tiếp ngã về phía trước.

- Cẩn thận!

Tổ An vội vàng vươn tay ra muốn đỡ.

Chỗ vào ta ôn hương nhuyễn ngọc, Tổ An giật thót.

Một khuôn mặt vừa đáng yêu đang giận dữ lộ ra trước mặt, lông mày thanh nhã, mũi thanh tú khiến nàng ta có một loại đẹp thanh lịch của cung nữ vùng sông nước.

- Trịnh tiểu thư, sao lại là ngươi?

Lúc này hắn đã thấy rõ bộ dạng của đối phương, không phải Trịnh Đán thì là ai.

Là người quen thì tốt rồi, để tránh đến lúc đó lại cãi cọ, cũng không biết thế giới này có cách nói ngã ăn vạ không.

- A Tổ, sao lại là ngươi?

Trịnh Đán cũng thấy rõ hắn, vẻ mặt kinh hỉ nhìn hắn.

- Khụ khụ!

Lúc này truyền đến tiếng ho khan bất mãn của Tang Thiên,

- Các ngươi còn định ôm tới khi nào?

Lúc này hai người mới phát hiện vẫn đang dựa sát vào nhau, vội vàng tách ra như điện giật, đồng loạt lùi ra sau một bước.

Mặt Trịnh Đán đỏ bừng, tim đập như hươu chạy.

Tổ An thì có phản ứng, sao giống như trộm tình bị chính chủ bắt dính vậy nhỉ?

Vừa rồi ta cứu lão bà của ngươi mà, ngươi không phải nên cảm tạ ta sao?

Lúc này trong lòng Tang Thiên có một cỗ tà hỏa bốc lên, phải biết rằng thường ngày Trịnh Đán ngay cả tay hắn cũng không nắm, kết quả hiện tại lại ôm một nam nhân khác thân mật như vậy.

Cho dù biết hôm nay là chuyện có nguyên nhân, nhưng vì sao cảm thấy kỳ quái như vậy vậy nhỉ?

- A Tổ, các ngươi vội vàng muốn đi đâu thế?

Trịnh Đán phục hồi tinh thần, vừa vén mấy sợi tóc rối do xóc nảy vừa rồi ra sau tai, vừa hỏi.

Tổ An thầm nghĩ ngươi có vị hôn thê ở đây bảo không hỏi, làm đi hỏi ta làm gì?

Có điều vẫn đáp:

- Chúng ta có chuyện quan trọng phải làm, sau khi trở về sẽ giải thích với Trịnh tiểu thư sau.

Nói xong liền vội vàng lên ngựa.

Ánh mắt Trịnh Đán nhìn binh sĩ của Tập Tư Doanh ở phía sau, vội vàng nói:

- Chẳng lẽ là đi tra muối tư ở đâu đó à?

Tổ An biến sắc:

- Sao ngươi biết?

Chẳng lẽ là để lộ bí mật rồi!

Trịnh Đán mỉm cười:

- Ngươi đừng khẩn trương như vậy, Tập Tư Doanh xuất động không phải đi bắt buôn lậu muối tư thì đi làm gì nữa? Hơn nữa, Trịnh gia chúng ta cũng có một bộ phận sản nghiệp rất lớn là muối, tất nhiên hiểu biết về những cái này.

Nghe thấy nàng ta nói như vậy, Tổ An mới có chút thoải mái.

- Dẫn ta đi cùng là, dẫu sao Trịnh gia chúng ta xưa nay cũng căm thù muối tư đến tận xương tuỷ.

Bình Luận (0)
Comment