Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 561 - Chương 561: Ngươi Có Chịu Trách Nhiệm Không? (2)

Chương 561: Ngươi Có Chịu Trách Nhiệm Không? (2) Chương 561: Ngươi Có Chịu Trách Nhiệm Không? (2)

Trịnh Đán,

- Ta vẫn chưa từng xem bắt muối tư, cũng muốn kiến thức một chút.

- Đừng càn quấy, đây là chúng ta đi làm chính sự, lại há có thể mang nữ quyến đồng hành.

Tang Thiên hừ một tiếng, trực tiếp cự tuyệt.

Trịnh Đán mỉm cười:

- Nếu ta nhớ không lầm nói, ta vẫn chưa vào cửa Tang gia, nghiêm khắc mà nói, vẫn chưa tính là nữ quyến của Tang gia, chỉ là nữ nhi của một diêm thương, yêu cầu xem hiện trường một chút cũng là hợp tình hợp lý mà.

Tổ An ở bên cạnh thấy mà mắt trợn tròn, thường ngày Trịnh Đán tạo cho người ta một loại cảm giác ôn nhu như nước, sao hôm nay lại ở trước công chúng không nể mặt Tang Thiên như vậy?

Vậy sau này gả vào Tang gia nàng ta còn có ngày lành không?

Chẳng lẽ hôm nay là vì có ta ở đây, nàng ta cố ý thông qua cách này để biểu lộ cõi lòng với ta à.

Ái chà, nam nhân có mị lực quá lớn chính là không tốt như vậy, rất dễ làm ảnh hưởng đến gia đình của người khác.

Tang Thiên hừ một tiếng:

- Cho dù là như vậy, chúng ta phải hành quân gấp, cỗ kiệu của ngươi không theo kịp.

- Ta cũng có thể cưỡi ngựa.

Trịnh Đán rướn cái cổ trắng ngần, kiêu ngạo giống như một con thiên nga mỹ lệ.

Tang Thiên nhướng mày:

- Chỗ ta không có ngựa cho ngươi cưỡi, ở đây đều là quân mã, không thể dùng vào việc riêng, nếu không sẽ bị giáng tội lớn.

Trịnh Đán mấp máy môi, biết những gì hắn nói là thật, trong nhất thời cũng tiến thối lưỡng nan.

Đúng lúc này, bên cạnh một thanh âm lí nhí vang lên:

- Những ngựa này của ta không phải quân mã, ta có thể mang ngươi.

Tang Thiên thiếu chút nữa thì tức giận đến thất khiếu bốc khói, ở ngay trước mặt ta câu dẫn vị hôn thê của ta à?

Cái gì gọi là có thể mang nàng ta?

Chẳng lẽ hai ngươi cùng cưỡi một con ngựa?

Ở trước mặt nhiều thủ hạ như vậy ngồi nhìn một màn này phát sinh, sau này ta còn làm lãnh đạo được không?

Đến từ Tang Thiên, điểm nộ khí +666!

Tổ An cười thầm, tên này không ngờ lại tức giận, chẳng lẽ những hành động của Trịnh Đán lúc trước không phải xuất phát từ hắn bày mưu đặt kế à?

Vậy thì chơi vui rồi.

Trịnh Đán nhìn nhìn Tổ An, lại nhìn nhìn Tang Thiên, cuối cùng vẫn lắc đầu:

- Đa tạ hảo ý của công tử, không cần.

Nếu là hai người lén ở chung, có lẽ nàng ta sẽ đầu óc nóng lên thực sự đáp ứng, dù sao cũng phải gánh vác nhiệm vụ mỹ nhân kế.

Nhưng ở trước mặt nhiều người như vậy, ngang nhiên thân mật cùng cưỡi chung ngựa với nam nhân khác, vậy hôn sự của Trịnh gia và Tang gia khẳng định cũng thất bại.

Tang gia tuyệt đối sẽ không cho phép nhà mình trở thành trò cười của người trong thiên hạ.

Cho dù là người Trịnh gia, hơn phân nửa cũng sẽ mất mặt mà đánh nàng ta.

Vừa rồi Tổ An cũng chỉ là thử hai người một chút, không phải thật sự cả gan làm loạn như vậy.

Rất nhanh liền sai thị vệ nhường ra một con ngựa cho nàng ta, tiếp theo liền tiến đến bến tàu.

Ước chừng sau một nén hương, đoàn người cuối cùng cũng tới bến tàu, bến tàu rộn ràng nhốn nháo, vô số thuyền công đang bận rộn dỡ hàng xếp hóa.

- Tất cả lập tức ngừng công việc, nếu không dùng tội buôn lậu để luận xử, giết không cần hỏi!

Tang Thiên vốn đã nghẹn đầy một bụng tức, lúc này vừa hay tìm thấy con đường để phát tiết, đứng ra cao giọng quát.

Thanh âm của hắn có lực xuyên thấu cực lớn, phối hợp với binh lính tản ra xung quanh, bến tàu đang nhốn nháo lập tức an tĩnh lại.

Tổ An nghe mà thầm kinh hãi, tu vi của tên này không thấp.

- Tổ An, trong tình báo của ngươi nói là nhà ai đang buôn lậu muối tư?

Tang Thiên lười chẳng muốn khách khí, trực tiếp hỏi.

Tổ An nhíu mày, cụ thể là nhà ai thì không biết, trong tình báo của Thu Hồng Lệ không có chính xác như vậy.

Có điều hắn phản ứng cũng nhanh, lập tức nghĩ ra đối sách:

- Trước tiên tra nơi có hàng hóa nhiều nhất!

Muối tư vừa lãi to lại nguy hiểm, mỗi lần buôn lậu số lượng ít thì không có lời, nếu số lần buôn lậu quá nhiều thì phiêu lưu lại quá cao, cho nên trên cơ bản đều tìm một cơ hội để xuất hàng nhiều.

Tang Thiên gật đầu, vung tay lên, sớm đã có thủ hạ điều tra chung quanh.

Rất nhanh liền có kết quả, một đám binh lính mang theo một người trung niên đi tới trước mặt:

- Bẩm báo thống lĩnh, hôm nay trên bến tàu xuất hàng nhiều nhất là nhà hắn.

Tổ An quan sát người trung niên đó một phen, bộ dạng bình thường, ném ở trên đường cái tùy ý có thể thấy được, không nhìn ra có gì đặc sắc.

Duy nhất đáng để lưu ý là hắn da mịn thịt mềm, trên tay cũng không có vết chai, nhìn ra được sinh hoạt thường ngày rất được ưu ái.

- Hầu thúc, sao lại là ngươi?

Đúng lúc này, bên cạnh truyền đến tiếng kinh hô của Trịnh Đán.

Tổ An sửng sốt, quay đầu nhìn nàng ta:

- Ngươi biết người nàyà?

Trịnh Đán gật đầu:

- Hắn là quản gia Hầu Vân của Trịnh gia chúng ta, rất nhiều việc phụ thân đều giao cho hắn xử lý.

- Ồ?

Vẻ mặt Tổ An lập tức trở nên nghiền ngẫm.

Hắn bỗng nhiên nghĩ đến vừa rồi đám người mình hành quân được nửa đường, cỗ kiệu của Trịnh Đán bỗng nhiên nhảy ra, sợ rằng không phải trùng hợp.

Bị nàng ta ở đó trước sau trì hoãn gần nửa canh giờ, nghĩ chắc là để tranh thủ thời gian cho người bên này.

Tang Thiên có biết chuyện này không?

Lúc này Tang Thiên cũng mở miệng hỏi:

- Hầu Vân, ngươi làm gì ở đây?

- Hôm nay Trịnh gia có một lô hàng phải xuất, cho nên ta đến bên này giám sát một chút.

Hầu Vân cười bồi nói.

- Đã là hàng của Trịnh gia, vậy chắc không thành vấn đề, lại tra nơi khác.

Tang Thiên phất phất tay ra hiệu thả hắn ra.

- Chậm đã!

Tổ An đương nhiên là không cho phép, nào có buông tha dễ dàng buông tha như vậy, nhìn thẳng vào Hầu Vân hỏi,

- Hôm nay các ngươi xuất hàng gì?

Bình Luận (0)
Comment