Hầu Vân cung kính đáp:
- Chỉ là một số hàng hóa bình thường hàng ngày.
- Đừng giả ngu, rốt cuộc là gì?
Tổ An lạnh lùng nói.
Trịnh Đán ở bên cạnh đứng dậy:
- A Tổ, ngươi là hoài nghi Trịnh gia chúng ta đang buôn lậu muối tư sao?
Tổ An thầm nghĩ còn cần hoài nghi à, rõ ràng là đúng mà, không ngờ Trịnh gia thân là một trong tứ đại diêm thương của Minh Nguyệt Thành, không ngờ cũng ở sau lưng buôn lậu muối tư.
Có điều ngẫm lại cũng đúng, hơn nửa định mức cũng Minh Nguyệt Thành đều bị Sở gia chiếm, ba nhà khác và một số gia tộc nhỏ chia sẻ không đến một phần ba định mức còn lại, đích xác rất khó thỏa mãn khẩu vị của bọn họ.
Đương nhiên ngoài miệng hắn không thể nói thẳng ra:
- Đương nhiên không phải, chỉ có điều ta lo lắng có đôi khi người dưới cả gan làm loạn, mượn dùng danh đầu của Trịnh gia làm một số chuyện ác, vạn nhất tương lai lộ ra, làm bại hoại thanh danh của Trịnh gia, cho nên lúc này cứ điều tra rõ một chút.
- Vẫn là A Tổ nghĩ chu đáo.
Trịnh Đán mỉm cười, sau đó quay đầu nói với Hầu Vân,
- Hầu, ngươi có nghe thấy không, trả lời chi tiết là được.
Từ ngữ khí của nàng ta không nhìn ra có dao động cảm xúc gì.
Tổ An thầm khen ngợi, nữ nhân này không biết là thực sự vô tộ ihay là giả vờ vô tội, nếu là giả, vậy diễn xuất đó không khỏi cũng quá tốt rồi.
- Là một số bông vải, sinh ý của Trịnh gia rất lớn, một bộ phận là sản nghiệp vải bông, cho nên vận những cái này chắc không phải phạm pháp chứ?
Bị người ta hoài nghi, tâm tình của Hầu Vân cũng không tốt lắm, trực tiếp nói lại.
- Thủ tục xuất quan hoặc là phê văn đâu, lấy ra cho ta xem?
Tổ An vươn tay ra,
Tang Thiên ở bên cạnh không nhịn được nhìn hắn một cái, không phải ai cũng nói tên này trước kia là hạng lưu manh bất học vô thuật ư, sao những chi tiết thương mậu này cũng biết rõ như vậy?
Cái này thì hắn không hiểu rồi, Hoàng tự ban của Minh Nguyệt Học Viện dạy tu hành quả thật rất ít, nhưng ở một số lĩnh vực cuộc sống thực tế thì lại giảng rất nhiều.
Rất nhiều học sinh cảm thấy không thú vị, Tổ An là để tìm hiểu các mặt của thế giới này, có thể nghe nghiêm túc thì đều nghe.
Nghĩ tới hàng hóa lớn như vậy ra vào cảng, khẳng định có phê văn tương quan mới có thể cho đi.
Hầu Vân nhìn Tang Thiên trưng cầu ý kiến, Tang Thiên hừ một tiếng:
- Nhìn ta làm gì, hôm nay Tổ An đại biểu Minh Nguyệt Công, cứ nghe theo lời nói của hắn là được.
- Vâng vâng vâng.
Hầu Vân vội vàng từ trong lòng lấy ra một đạo thủ lệnh đưa tới.
Tổ An kiểm tra một chút, đích xác viết xuất cảng là bông vải.
Chỉ có điều hắn không tin hoàn toàn, trực tiếp đi đến thuyền hàng của bọn họ:
- Mở khoang, ta muốn kiểm tra.
Hầu Vân biến sắc:
- Nhưng hàng hóa đã được chất xong rồi, hiện tại mà mở khoang rồi chất lại, ít nhất cũng phải trì hoãn một ngày, đến lúc đó không thể giao hàng đúng hạn, Trịnh gia chúng ta sẽ phải đền tiền.
Tổ An lạnh lùng nói:
- Mở khoang!
Vung tay lên, các thị vệ của Sở gia đã đứng ở những địa điểm yếu hại của khoang thuyền, chỉ cần có lệnh sẽ lập tức hành động.
Lúc này Hầu Vân cũng biến sắc, lớn tiếng nói:
- Nếu không kiểm tra ra gì, tổn thất của Trịnh gia sẽ do ngươi phụ trách à?
Đối mặt với sự chỉ trích thanh sắc câu lệ của hắn, Tổ An không hề bị kích thích, mà là quay sang nhìn Trịnh Đán ở bên cạnh.
- Không phải đại tiểu thư của các ngươi đang ở đây à? Chuyện lớn như vậy đương nhiên là do nàng ta làm chủ, nàng ta muốn ta chịu trách nhiệm thì ta sẽ chịu trách nhiệm, nàng ta không cần ta chịu trách nhiệm ta sẽ không chịu trách nhiệm, Trịnh tiểu thư nghĩ sao?
Tổ An cười hì hì nhìn nàng ta.
Sắc mặt Trịnh Đán ửng đỏ, tên này cố ý nói như vậy để chiếm tiện nghi của ta, có điều vẫn đáp:
- Tổ công tử tất cả đều vì việc công, sao lại bắt ngươi chịu trách nhiệm chứ?
Tổ An cười ha ha:
- Trịnh tiểu thư không cần ta chịu trách nhiệm là tốt nhất, xem ra giao tình của chúng ta đúng là không tệ lắm.
Tang Thiên ở bên cạnh nhướng mày, theo bản năng đẩy đẩy mũ giáp trên đầu, sao cảm thấy hôm nay mũ đội có chút không thoải mái.
- Tiểu thư đã lên tiếng, các ngươi đi theo ta.
Hầu Vân đi ở phía trước, ra hiệu cho thuộc hạ mở cửa khoang.
Tang Thiên phất phất tay, binh lính dưới tay hắn cũng nối đuôi nhau đi vào điều tra.
Tổ An cũng đánh mắt, bảo người của Sở gia cũng theo vào, hiện giờ hắn đã không tin được người của Tang Hoằng.
Ngay sau đó hắn vẫn lo lắng, cũng đi theo.
Tang Thiên và Trịnh Đán trao đổi ánh mắt, cũng đi theo.
Trong khoang thuyền từng bao tải chồng chất như núi, những binh lính đó khi kiểm tra khá là thô bạo, trực tiếp dùng đao đâm vào bao tải, sau đó thì rút ra.
Nhìn thấy vải bông không ngừng từ trong bao tải lòi ra, Hầu Vân đau thịt, vội vàng hò hét:
- Mọi người đừng làm loạn như vậy, các ngươi muốn xem bao nào ta sẽ mở ra cho các ngươi.
Đáng tiếc không ai quan tâm tới hắn, hắn đành phải chạy tới nói với Tổ An:
- Cô gia Sở gia, hiện tại kiểm tra cũng kiểm tra rồi, ngài đã yên tâm rồi chứ?
Tổ An từ chối cho ý kiến, trực tiếp đẩy hắn ra, trực tiếp đi tới tầng dưới cùng, nhìn bao tải nhiều chi chít chồng chất phía dưới.
Hắn muốn kiểm tra chỗ dưới cùng, đáng tiếc trừ khi tìm người bỏ hết hàng bên trong rồi dỡ thuyền, nếu không căn bản là không thực tế.
Có điều rất nhanh hắn liền có phản ứng, mình vẫn theo bản năng dùng kinh nghiệm kiếp trước để suy nghĩ. Hiện giờ là thế giới tu hành, khí lực của người tu hành lớn hơn người bình thường không biết bao nhiêu lần.
Thế là tự hắn động thủ, bắt đầu nhấc từng bao tải ở phía dưới lên.