Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 564 - Chương 564: Vô Năng Cuồng Nộ (2)

Chương 564: Vô Năng Cuồng Nộ (2) Chương 564: Vô Năng Cuồng Nộ (2)

Tang Thiên thầm nghĩ ngươi tính là trung lập cái rắm.

Đúng lúc này Bàng Xuân lại bổ sung một câu:

- Tang thống lĩnh và Trịnh gia có quan hệ thông gia, lần này gặp chuyện không may lại là người của Trịnh gia, có phải nên tránh tị hiềm không?

Tang Thiên giật nảy mình, hắn biết tình huống trước mắt này là hắn khẳng định không thể mang người đi rồi, một khi đã như vậy, giao cho Bàng Xuân cũng tốt hơn là giao cho Sở gia.

Bên Tổ An cũng không có dị nghị, Bàng Xuân là người của Tạ thành chủ, từ trên ý nghĩa nào đó mà nói, Tạ thành chủ và Sở gia không phải nhất mạch, nhưng cũng không phải cùng một mạch với bên Tang Hoằng, hơn nữa quan hệ của Tạ gia và Sở gia còn có chút gần gũi.

Rất nhanh Bàng Xuân liền mang người đi, đồng thời còn niêm phong rất nhiều nhân chứng vật chứng ở hiện trường.

Tổ An cũng vội vàng trở về thông tri chuyện phát sinh cho bên Sở gia.

Đợi khi hai bên đi rồi, Tang Thiên gọi Trịnh Đánvào một góc bí mật, bất mãn nhìn nàng ta:

- Vì sao lại để lại Hầu Vân, vì sao trong những bảo tải to ở khoang thuyền đều chứa cát vàng? Sơ hở chồng chất như vậy bất kể là ai nhìn thấy cũng có thể nhìn ra vấn đề.

Trịnh Đán đáp:

- Lúc nhận được tin tức thì đã quá muộn, cho dù ngươi và ta kéo dài thời gian cũng không kịp. Chúng ta trong lúc vội vàng tìm đâu ra nhiều bông vải như vậy mà thay vào? Có thể sử dụng cát vàng để thay thế đã là kết quả tốt nhất rồi.

- Về phần Hầu Vân, muốn trong khoảng thời gian ngắn hoàn thành việc này, phải có người ở đây trù tính an bài chứ, hắn chính là nhân tuyển tốt nhất.

Tang Thiên biết những gì nàng ta nói là tình hình thực tế, chỉ có điều nghĩ đến Hầu Vân bị mang đi, trong lòng hắn liền khó tránh khỏi lo lắng:

- Nhưng Hầu Vân vẫn bị Bàng Xuân mang đi, nếu hắn nói ra chuyện gì không nên nói, vậy thì sẽ phiền to!

Trịnh Đán mỉm cười:

- Yên tâm, Hầu thúc là lão nhân trong nhà, vẫn tin được. Hơn nữa đã trải qua mấy chục năm sóng gió, một số tiểu đả tiểu nháo căn bản là không dọa được hắn, hơn nữa, hôm nay tất cả đều không có chứng cớ xác thực.

Tang Thiên cười lạnh nói:

- Rất nhiều lúc phá án cần phải có chứng cớ, có lẽ ngươi vẫn chưa biết những hình phạt trong nha môn lợi hại thế nào, anh hùng có thể chịu được nghiêm hình tra tấn trong kịch nam thật sự là vô cùng hiếm có, ta thấy Hầu Vân đó là bộ dạng sống an nhàn sung sướng quen rồi, nếu rơi vào trong tay ta, đảm bảo hắn trong vòng ba ngày sẽ khai ra tất cả những gì mình biết.

Trịnh Đán thở dài:

- Cho nên chúng ta phải trong thời gian ngắn nhất cứu hắn ra, để tránh đêm dài lắm mộng.

- Đã rơi vào trong tay Bàng Xuân, người của Sở gia lại nhìn chằm chằm, làm sao cứu ra dễ dàng như vậy được?

Tang Thiên bất mãn nói.

Trên mặt Trịnh Đán vẫn bình tĩnh:

- Yên tâm đi, từ lúc ban đầu nhận được thông tri, ta đã nghĩ sẵn biện pháp rồi, cũng đã dặn dò Hầu thúc, hắn cũng đã có chuẩn bị tâm lý với việc bị bắt.

- Biện pháp gì?

Tang Thiên vội vàng truy hỏi.

- Ngày mai ngươi sẽ biết, đương nhiên đến lúc đó cần Tang đại nhân phối hợp một chút.

Trịnh Đán đáp.

Thấy nàng ta ra vẻ thần bí, Tang Thiên cũng lười chẳng muốn truy hỏi, như vậy sẽ lộ ra mình rất ngốc, thế là liền hỏi một vấn đề khác:

- Đúng rồi, những muối tư lúc trước đâu rồi?

- Thời gian gấp rút, đương nhiên là đổ vào sông rồi, bằng không bị tra được là Trịnh gia chúng ta thì xong đời.

Trịnh Đán thở dài một hơi, trong ánh mắt lộ ra vẻ tiếc rẻ.

- Thằng chó Tổ An, làm hại chúng ta tổn thất bao nhiêu bạc!

Nghe thấy đáp án này, Tang Thiên tức giận đến há miệng chửi to.

Đến từ Tang Thiên, điểm nộ khí +999!

Ở bên cạnh, trên mặt Trịnh Đán vẫn mang nụ cười thục nữ hoàn mỹ, trong lòng lại đang thầm cảm thán, vị hôn phu này của nàng ta thường ngày nhìn thì rất uy phong, kết quả vừa gặp phải chuyện liền hoảng thành như vậy, chỉ biết cuồng nộ vô năng, ở phương diện này vẫn kém xa cha hắn.

Nếu so sánh, tên gia hỏa Tổ An đó thường ngày thì cà lơ phất phơ, nhưng vào thời khắc mấu chốt lại bình tĩnh khó chơi tới đáng sợ.

Nghĩ đến những chuyện lúc trước với Tổ An, nàng ta bỗng nhiên cảm thấy tim đập mạnh, trên khuôn mặt trắng nõn cũng bất tri bất giác hiện ra vẻ đỏ ửng.

Lại nói Tổ An một đường ra roi thúc ngựa chạy về Sở gia, thông tri cho bọn họ tiến triển mới nhất.

- Gì cơ, không ngờ không tra được muối tư!

Nghe xong hắn bẩm báo, Tần Vãn Như đang muốn phát tác, bỗng nhiên nghĩ đến lúc trước tên này không biết là sợi dây thần kinh nàn nằm lệch, vừa nói hắn một câu hắn liền nổi nóng, lo lắng lần này lại cãi nhau ầm ĩ, cho nên đành nén xung động muốn mắng hắn.

Chỉ hậm hực hừ một tiếng, đồng thời trong lòng cũng thầm thấy kỳ quái, ta việc gì phải sợ tiểu tử này, hắn thực sự có thể lật trời với ta sao?

Càng nghĩ càng là buồn bực, vẫn muốn phát tác, nhưng chuyện như vậy có đôi khi chú ý lớn tiếng doạ người, lúc ban đầu không phát tác ra, vẫn sau khi khí thế tiết ra, muốn dồn lên lại sẽ không dễ dàng.

Cuối cùng chỉ hậm hực lườm đối phương một cái, nghĩ để tới lần sau lại tìm cơ hội tốt tính sổ với tiểu tử ngươi.

Đến từ Tần Vãn Như, điểm nộ khí +9+9+9...

Nhìn thấy điểm nộ khí liên tiếp xuất hiện, Tổ An ngược lại cảm thấy không quen, nữ nhân này đúng là mang thù.

Có điều ngươi muốn tức giận thì phiền ngươi tức lớn một chút, điểm nộ khí 9 9 lẻ tẻ thế này, nói thật, ta cũng khôngthèm.

Sở Trung Thiên có chút bất ngờ nhìn thê tử một cái, thầm nghĩ sao hôm nay tính tình của nàng ta lại tốt như vậy, không quá nàng ta lúc bình thường.

Hắn chỉ cho là hiệu quả tu thân dưỡng của thê tử trong những ngày gần đây, trong nhất thời cũng có thêm mấy phần ý trấn an.

Bình Luận (0)
Comment