Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 565 - Chương 565: Cướp Giết

Chương 565: Cướp Giết Chương 565: Cướp Giết

Sở Sơ Nhan ở bên cạnh hé miệng mỉm cười, chỉ có nàng ta là hiểu rõ tâm lý của mẫu thân nhất, đoán được có lẽ đối phương lo lại ầm ĩ như lần trước rồi khó giải quyế.

- Cái này cũng không thể trách A Tổ, ít nhất hiện giờ cũng đã xác nhận được sau lưng muối tư có bóng dáng của Trịnh gia, ngay cả Hà Phòng Doanh cũng tham dự vào trong đó, muốn bắt quả tang cũng không phải dễ dàng như vậy.

Sở Trung Thiên trầm giọng nói.

Sở Sơ Nhan cũng lộ ra vẻ lo lắng:

- Chẳng trách mấy năm nay muối tư của Minh Nguyệt Thành tràn lan như vậy, lại cấm mãi không được, thì ra là nghiệp quan cấu kết, nội ứng ngoại hợp, chúng ta làm sao mà tra được!

Tổ An cũng đề xuất lo lắng của mình:

- Hiện tại vấn đề lớn nhất là tuy chúng ta đã biết tên đầu sỏ phía sau màn, nhưng tất cả đều không có chứng cớ, bên Huyền úy đại nhân chỉ sợ cũng rất khó thẩm vấn ra được gì.

- Ta tới phủ thành chủ một chuyến, thương lượng với Tạ đại nhân chuyện này.

Sở Trung Thiên đứng dậy nói.

Đối với đám người bọn họ mà nói, kết quả thẩm vấn kỳ thật không ở chỗ có chứng cớ hay không, mà là trao đổi lợi ích sau lưng.

Chỉ cần hai bên bàn được điều kiện, cho dù trắng cũng có thể nói thành đen, càng đừng nói lần này Trịnh gia vốn chính là đen.

Chỉ có điều muốn lão hồ ly Tạ Dịch triệt để nghiêng về phía Sở gia, chỉ sợ cũng không dễ dàng như vậy.

Trong ánh mắt oai hùng của Sở Trung Thiên hiện lên một chút lo lắng, hy vọng lần này điều kiện hắn đề ra đừng quá phận.

Đúng lúc này, bỗng nhiên có gia đinh hốt hoảng đến bẩm báo:

- Khởi bẩm lão gia phu nhân, Ngọc Thành thiếu gia xảy ra chuyện rồi.

Nghe thấy hắn bẩm báo, mọi người ở đây đồng loạt ngẩn ra.

Ngay cả Tổ An cũng không hiểu ra sao, tên béo chết tiệt Sở Ngọc Thành đó thì có thể xảy ra chuyện gì?

Phải biết rằng một thân phòng ngự của hắn cơ hồ là vô địch trong cùng cấp bậc, đối mặt kẻ không bằng mình thì càng là nghiền ép.

Huống chi lần này hắn còn đi cùng với Uông Nguyên Long, bên Uông gia cũng có không ít hộ vệ giỏi giang.

Đợi đã!

Sắc mặt hắn bỗng nhiên biến đổi, trong đầu hiện ra một suy đoán đáng sợ.

Không lâu sau, Sở Ngọc Thành cả người đều là máu được nâng cáng tiến vào.

Bình thường hai người nâng cáng là đủ rồi, nhưng bộ dạng của hắn quá béo, phải mất bốn người mới nâng được.

- Con của ta!

Sở Thiết Sinh và thê tử Hồ Lệ Tinh sớm đã nghe tin chạy, Sở Thiết Sinh còn trấn định một chút, Hồ Lệ Tinh sớm đã gục vào trên người nhi tử mà khóc thành người nước mắt.

Tổ An lần đầu tiên biết tên của thê tử Sở Thiết Sinh, lập tức giật nảy mình, quan sát kỹ nàng ta một phen.

Luận bộ dạng thì cũng được coi là đẹp, cũng là phụ nhân có chút khí chất.

Cho dù là cùng tuổi với Tần Vãn Như, nhưng dấu vết của năm tháng ở trên người nàng ta lại rõ ràng hơn rất nhiều.

Bất kể là dung mạo hay là dáng người đều kém xa Tần Vãn Như, thật sự không xứng với cái tên hồ ly tinh.

Ơ, vì sao ta lại theo bản năng lấy Tần Vãn Như ra để so sánh?

Phì phì phì, xui!

Lúc này thị vệ theo vào nói:

- Vừa rồi Ngọc Thành thiếu gia cả người đầy máu chạy về, nói có chuyện quan trọng muốn bẩm báo, nhưng vừa nói xong liền gục xuống, chúng ta vội vàng nâng hắn vào.

Sở Trung Thiên vội vàng đi tới, vươn tay ra đặt trên ngực Sở Ngọc Thành, một cỗ nguyên khí dồi dào được truyền vào trong cơ thể hắn.

Sở Ngọc Thành rên khẽ một tiếng, từ từ tỉnh lại.

- Ngọc Thành, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Sở Trung Thiên vội vàng hỏi.

- Ta hộ tống Uông Nguyên Long về phủ, nửa đường bỗng nhiên bị Trần Huyền tập kích, sau một phen khổ chiến, hộ vệ của Uông gia đều chết trận, Uông Nguyên Long cũng bị bắt, ta vất vả lắm mới thoát được.

Cho dù hắn nói chuyện có chút đứt quãng, nhưng ý tứ biểu đạt vẫn khá rõ ràng.

- Trần Huyền!

Sở Thiết Sinh ở bên cạnh cả giận nói,

- Thằng chó, ta và ngươi không đội trời chung!

Sở Ngọc Thành thì áy náy nói:

- Ngọc Thành không thể bảo vệ tốt Uông huynh, đồng thời chỗ bạc đó cũng bị đánh mất, vốn là không có mặt mũi trở về, chỉ có điều nghĩ đến mau chóng thông tri về nhà để sớm có tính toán, mới...

- Được rồi, không cần nói nữa, cái này không trách được ngươi.

Sở Trung Thiên vươn tay ra ngăn lại,

- Người đến, đưa Ngọc Thành xuống dưỡng thương.

Sở Thiết Sinh và Hồ Lệ Tinh vội vàng đi theo, dẫu sao bọn họ chỉ có một nhi tử duy nhất này.

- Lão gia, hiện tại phải làm sao bây giờ?

Tần Vãn Như nhích lại gần, ngữ khí lộ ra vẻ rất trầm trọng.

Sở Trung Thiên thở dài một tiếng:

- Đúng là họa vô đơn chí, vốn định mượn cơ hội này làm dịu quan hệ với Uông gia, không ngờ ngược lại thành khéo quá hóa vụng.

Sở Sơ Nhan ở bên cạnh vội vàng hạ lệnh, sai người vào trong thành hỏi thăm khắp nơi, xem có thể thám thính được tin tức gì không.

Tuy người tỏa ra, đôi mi thanh tú của nàng ta vẫn nhíu chặt, dẫu sao nàng ta cũng biết là hy vọng tìm thấy sẽ không lớn.

- Vì sao Trần Huyền này lại ở trong thành như cá gặp nước tới vậy, theo lý thuyết với thân phận của hắn, nên náu mình để tránh bại lộ mới đúng, nhưng hắn không ngờ lại hoàn toàn không sợ điều này.

Sở Sơ Nhan không nhịn được nói ra nghi hoặc trong lòng.

Sở Trung Thiên cũng mặt co mày cáu:

- Tên này trơn như cá chạch, chúng ta vây quét mấy lần, đều bị hắn tránh được, có mấy lần chúng ta đều là mười phần chắc chín, kết quả vẫn để hắn chạy thoát, cũng không biết hắn là làm thế nào.

- Liệu có phải có liên quan tới Thạch gia không, hắn và Mai Siêu Phong là thân huynh đệ, lúc trước có Mai Siêu Phong và Thạch gia mật báo cho hắn, lần này phải chăng cũng trốn trong những sản nghiệp cũ của Mai Hoa Bang?

Bình Luận (0)
Comment