Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 566 - Chương 566: Cự Kình Bang Chủ

Chương 566: Cự Kình Bang Chủ Chương 566: Cự Kình Bang Chủ

Tổ An nói lại đại khái một lần quan hệ của Trần Huyền và Mai Siêu Phong, Thạch Côn.

Mấy người còn lại giật nảy mình, Tần Vãn Như lại vừa tức vừa lo:

- Sao ngươi không nói sớm?

- Các ngươi có hỏi đâu.

Tổ An xòe tay, chủ yếu vẫn là các loại sự vụ của hắn quá bận, dẫn tới quên mất.

Tần Vãn Như:

- ...

Sở Trung Thiên:

- ...

Sở Sơ Nhan:

- ...

Đến từ Tần Vãn Như, điểm nộ khí +233!

Khi nàng ta đang muốn phát tác, bỗng nhiên lại có hộ vệ tới bẩm báo:

- Báo! Gia chủ Uông gia dẫn người đánh tới cửa.

- Gì!

Sở Trung Thiên cả kinh, vội vàng chạy tới cửa lớn.

Sở Sơ Nhan cũng vội vàng theo sau, chỉ có điều hiện giờ thân thể của nàng ta dẫu sao vẫn chưa khang phục, đứng lâu cũng mệt, dẫn tới khi đi đường đầu bỗng nhiên choáng váng, cả người lắc lư.

Tổ An vội vàng đi tới đỡ lấy nàng ta:

- Ngươi không sao chứ?

- Không sao,

Sở Sơ Nhan lắc đầu,

- Ngươi đỡ ta ra ngoài xem tình huống.

- Được!

Nhìn nữ nhi bảo Tổ An đỡ tới cửa lớn, Tần Vãn Như chớp chớp mắt, từ lúc nào quan hệ của hai người lại trở nên thân mật như vậy?

Từ nhỏ đến lớn nữ nhi đều lạnh lùng, cự tuyệt người khác từ ngoài ngàn dặm, càng đừng nói có tiếp xúc tứ chi với nam nhân.

Có điều nghĩ đến lúc trước nữ nhi nhắc tới chuyện chữa thương, dường như quần áo cũng phải cởi.

Vừa nghĩ tới nữ nhi bảo bối của mình rất có thể cho tiện nghi cho tên gia hỏa nhìn thế nào cũng không thuận mắt đó, Tần Vãn Như liền có chút bực bội.

Tổ An đỡ Sở Sơ Nhan tới cửa, nhìn thấy có một đám người đang vây ở đó, trong tay bọn họ cũng không cầm binh khí, có điều ai nấy xách gậy gỗ, đòn gánh, xẻng nồi.

Chắc bọn họ cũng biết nếu thực sự xung đột, cầm binh khí cũng không đánh lại những hộ vệ này của Sở gia, chẳng thà làm ra vẻ đáng thương một chút để thu hút sự đồng tình.

Người cầm đầu lúc trước đã gặp trên đại hội gia tộc, chính là Gia chủ Uông Phúc của Uông gia.

Hắn vốn đang nói gì đó với Sở Trung Thiên, bỗng nhiên ánh mắt quét tới trên người Tổ An, không khỏi tức sùi bọt mép, trực tiếp đánh tới hắn:

- Họ Tổ, trả mạng con trai ta lại đây!

Đến từ Uông Phúc, điểm nộ khí +999!

Tổ An sửng sốt, thầm nghĩ tên này phát điên gì thế?

Sở Trung Thiên phản ứng nhanh hơn, thân hình chợt lóe ngăn ở giữa hai người:

- Uông huynh, việc này có hiểu lầm.

- Có hiểu lầm gì, nếu không phải hắn hẹn Nguyên Long đến thanh lâu gặp mặt, sao Nguyên Long lại gặp phải đại nạn lần này!

Uông Phúc cả giận nói.

Đến từ Uông Phúc, điểm nộ khí +446!

Tổ An không nhịn được nói:

- Uông huynh có chết đâu, hiện tại ngươi nói những cái này có phải rất xui xẻo không?

Uông Phúc thiếu chút nữa thì trực tiếp tức tới nổ phổi:

- Xú tiểu tử ngươi nói những lời rắm chó gì thế!

Đến từ Uông Phúc, điểm nộ khí +514!

Tần Vãn Như ở bên cạnh bỗng nhiên có chút vui sướng khi người khác gặp họa, thường ngày mình bị tên này chọc giận cho tức đến ngắc ngoải, hiện tại cuối cùng cũng có nan huynh nan đệ.

Sở Trung Thiên vội vàng cản Uông Phúc lại, cười khổ nói:

- Uông huynh, có gì chúng ta đi vào rồi nói, đừng để người khác thấy lại chê cười.

- Hừ, ngươi tìm một tên gia hỏa như vậy làm con rể còn không sợngười ta chê cười thì ta sợ gì chứ!

Uông Phúc trực tiếp hất tay hắn ra.

Sở Trung Thiên:

- ...

Tần Vãn Như:

- ...

Tổ An cũng nghẹn lời, đánh người không đánh vào mặt, ngươi nói như vậy thực sự rất quá đáng.

Khi đang định lên tiếng, Sở Sơ Nhan vội vàng kéo hắn lại, ý bảo hắn đừng xung động.

Sau đó mới tiến lên nói với Uông Phúc:

- Bái kiến thế thúc.

- Là Sơ Nhan à.

Lúc trước cho dù là đối với Sở Trung Thiên, vẻ mặt Uông Phúc cũng không khách khí, nhưng nhìn thấy Sở Sơ Nhan, ngữ khí theo bản năng vẫn nhu hòa hơn mấy phần.

Tổ An thầm bĩu môi, xì, đúng là nam nhân!

- Việc này kỳ thật không trách được A Tổ, mời Nguyên Long đến Thần Tiên Cư kỳ thật là chủ ý của ta.

Sở Sơ Nhan nói.

- Chủ ý của ngươi?

Uông Phúc giật mình, thật sự rất khó liên hệ được nữ tử cao ngạo lạnh lùng như Sở Sơ Nhan với chuyện này, chắc không phải là để che chở cho trượng phu mà cố ý nói như vậy chứ.

- Không sai, chủ yếu là để che tai mắt người ta, biểu đạt một chút thiện ý của Sở gia, hóa giải nguy cơ hai nhà chúng ta...

Sở Sơ Nhan hạ giọng nói lại chân tướng một lần.

Sắc mặt Uông Phúc biến hóa bất định:

- Tuy biện pháp của ngươi đích xác rất tốt, trên lý thuyết mà nói thì cũng rất bí mật, nhưng vì sao bọn họ vừa tách ra, Nguyên Long liền xảy ra chuyện? Chẳng lẽ các ngươi tự biên tự diễn một vỡ kịch à!

Sở Sơ Nhan giải thích:

- Vì sao thế thúc lại nghĩ như vậy? Tuy hai mươi vạn lượng bạc không ít, nhưng đối với hai nhà Sở Uông cũng không phải là con số lớn, chúng ta có thể vì chút tiền này mà làm vậy được sao? Rốt cuộc là ai muốn phân hoá đồng minh hai nhà chúng ta, chắc hẳn thế thúc cũng biết rồi.

Uông Phúc giật nảy mình:

- Chẳng lẽ là Tang...

- Cái này thì không dám vọng ngôn,

Sở Sơ Nhan lắc đầu,

- Chỉ có điều hiện giờ lệnh lang chắc tạm thời không sao, hắn là bị Trần Huyền cướp đi, đối phương đã không giết hắn ngay tại chỗ, mà là phí khí lực lớn mang hắn đi, chứng minh hắn khẳng định có cố kỵ, tất nhiên sẽ không làm tổn hại tới tính mạng của con tin.

- Trần Huyền chính là đạo tặc giết người không chớp mắt!

Cho dù đối phương phân tích rất có đạo lý, Uông Phúc vẫn quan tâm quá tất loạn, nghe thấy danh đầu của Trần Huyền lập tức tay chân lạnh toát.

Bỗng nhiên quay đầu lườm Tổ An:

- Đều là tại ngươi, nghe nói Trần Huyền đó muốn ám sát ngươi, khẳng định là một đường theo dõi ngươi mới đụng phải Nguyên Long nhà chúng ta!

Bình Luận (0)
Comment