Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 567 - Chương 567: Cự Kình Bang Chủ (2)

Chương 567: Cự Kình Bang Chủ (2) Chương 567: Cự Kình Bang Chủ (2)

Tổ An không biết phải nói gì, đúng là nằm cũng trúng đạn.

Thôi, nể tính ngươi lo lắng cho ái tử, không tính toán với ngươi.

Lúc này Sở Trung Thiên cũng mở miệng:

- Uông huynh yên tâm, Sở gia chúng ta nhất định sẽ dùng hết sức giải cứu Nguyên Long.

- Được, hôm nay nể mặt Sở huynh. Có điều đừng trách ta lời xấu nói trước, nếu Nguyên Long có ba dài hai ngắn gì, ta không để yên cho Sở gia các ngươi đâu!

Uông Phúc hừ một tiếng, hậm hực dẫn thủ hạ rời đi.

Nhìn thân ảnh của bọn họ, Tần Vãn Như tức giận đến cả người run rẩy:

- Đúng là phản rồi, hiện tại người nào cũng dám đến Sở gia chúng ta diễu võ dương oai, làm như nhà bọn họ mới là công tước vậy.

Sở Trung Thiên cười khổ nói:

- Phu nhân việc gì phải nhọc lòng, ngươi cũng biết hiện giờ tình thế của nhà chúng ta đang ác liệt, Uông gia chỉ là một trong mấy minh hữu, chúng ta vẫn cần bọn họ giúp. Huống chi lần này là ái tử trong nhà hắn xảy ra chuyện, có chút thất thố cũng là không thể tránh được.

Tần Vãn Như hừ một tiếng:

- Ngươi luôn suy nghĩ cho người khác, nhưng có lúc nào người khác nghĩ cho ngươi chưa.

Sở Trung Thiên trầm giọng nói:

- Ta tốt với người khác không yêu cầu người khác cũng phải hồi báo lại ta, chỉ cầu không thẹn với lương tâm mà thôi.

Tần Vãn Như cũng ý thức được vừa rồi có chút nặng lời, kéo tay hắn áy náy nói:

- Phu quân, ngươi đúng là người tốt.

Tổ An ở bên cạnh trợn mắt lên, đều là vợ chồng già rồi còn ở nơi này phát cẩu lương, nếu không ta và Sơ Nhan cũng phát một chút.

Chỉ có điều khi nhìn về phía Sở Sơ Nhan, thấy nàng ta lại cau mày, hiển nhiên là đang nghĩ phương pháp phá cục:

- Lần này nếu không thể thành công giải cứu Uông Nguyên Long về, liên minh của Uông gia và Sở gia chúng ta cũng triệt để tan vỡ, ài, sớm biết như vậy ta đã không làm điều thừa, nên trực tiếp đưa bạc đến Uông gia.

Tổ An vội vàng an ủi:

- Cái này làm sao trách ngươi được, không ai biết ngày mai và bất ngờ cái nào tới trước.

- Đáng tiếc hiện tại trạng thái thân thể của ta không tốt, không thể đi điều tra tung tích của Uông Nguyên Long.

Sở Sơ Nhan cắn chặt môi, kỳ thật trải qua sự trị liệu của Tổ An trong những ngày này, hiện giờ sinh hoạt hằng ngày của nàng ta đã không thành vấn đề, nhưng một khi sử dụng nguyên lực, rất có khả năng sẽ làm thương thế nặng thêm.

Từ nhỏ đến lớn đã quen cường đại rồi, hiện giờ lại yếu ớt khiến nàng ta vô cùng khó chịu.

Tổ An nói:

- Yên tâm đi, cứ giao cho ta điều tra, ta nhất định sẽ cứu được Uông Nguyên Long về.

- Ngươi tính tra thế nào?

Sở Sơ Nhan có chút lo lắng.

Tổ An đáp:

- Trước tiên tra từ sản nghiệp các nơi của Mai Hoa Bang ở trong thành, ta cảm thấy Trần Huyền chắc trốn ở một chỗ trong đó.

- Được, ngươi phải cẩn thận, mang theo thị vệ đồng hành.

Sở Sơ Nhan nhắc nhở.

Tổ An cười ha ha:

- Trong nhà còn có lão bà xinh đẹp như vậy đang chờ ta, ta không nỡ để mình gặp chuyện không may đâu.

Sở Sơ Nhan đỏ mặt xì một tiếng:

- Không đứng đắn!

Sau khi Tổ An rời khỏi Sở gia, lập tức tới học viện tìm Khương La Phu, đối phương đã chuẩn bị tìm hắn làm người đại diện tiếp nhận sản nghiệp của Mai Hoa Bang, khẳng định đã sớm phái người điều tra chi tiết sản nghiệp các nơi của Mai Hoa Bang, có nàng ta chỉ điểm, tìm người chắc sẽ làm ít công to.

Khi Tổ An đang đi chung quanh tra tìm tung tích của Trần Huyền, Trần Huyền lại xuất hiện trên một đảo giữa hồ ở ngoại ô?

Chung quanh là một đám đại hán bưu hãn cầm vây quanh hắn.

Trần Huyền đứng ở trung tâm trấn định tự nhiên nói:

- Ta là tới gặp Bang chủ các ngươi, Cự Kình Bang chính là đãi khách như vậy à?

- Khốn khiếp, Bang chủ chúng ta là ngươi muốn gặp thì gặp à?

- Ngươi rốt cuộc nhờ đâu mà biết được nơi này là Cự Kình Bang?

- Trên đảo có nhiều tuần tra như vậy, sao ngươi lại tìm được tới nơi này?

...

Nghe thấy người xung quanh ngươi một lời ta một câu, Trần Huyền cười ha ha:

- Quan phủ không tìm thấy Cự Kình Bang các ngươi, Trần Huyền ta chẳng lẽ lại cũng không tìm thấy sao?

- Trần Huyền?

- Hắc Phong Đại Đạo!

...

Ở một giải Minh Nguyệt Thành, danh đầu của Trần Huyền là tồn tại có thể dọa trẻ con nín khóc.

Đám người này lúc ban đầu còn vẻ mặt dữ dằn, sau khi biết thân phận của hắn ai nấy lại chột dạ lui lại mấy bước.

- Cự Kình Bang chúng ta và Hắc Phong Trại các ngươi xưa nay nước sông không phạm nước giếng, ngươi tới làm gì?

Có tiểu đầu lĩnh to gan gắng gượng hỏi.

Trần Huyền xòe hai tay trước mắt mọi người:

- Yên tâm, hôm nay Trần mỗ không phải tới giết người, mà là đến bàn một cuộc sinh ý với Bang chủ các ngươi.

- Trần trại chủ đã lăn lộn trên đường, theo lý nên biết Bang chủ chúng ta chưa bao giờ gặp khách.

Tiểu đầu lĩnh đó đáp.

Trần Huyền mỉm cười:

- Xưa nay nghe nói Bang chủ Cự Kình Bang cực kỳ thần bí, là thần long thấy đầu không thấy đuôi, chưa từng có ai gặp được Bang chủ các ngươi, có người nói Bang chủ Cự Kình Bang là mỹ nhân tuyệt sắc, có người nói Bang chủ các ngươi là lão đầu còng lưng, còn có người nói là đại hán cuồng dã lưng hùm vai gấu, hôm nay ta cũng muốn kiến thức một chút, Bang chủ các ngươi rốt cuộc là bộ dạng gì.

- Chẳng lẽ ngươi muốn xông vào à?

Bang chúng của Cự Kình Bang đều biến sắc, ai nấy nắm chặt đao trong tay.

- Trần mỗ muốn tới đâu, chẳng lẽ các ngươi cản được sao?

Trần Huyền hừ một tiếng, một cỗ khí thế ngạo nghễ tỏa ra bốn phía.

Các bang chúng của Cự Kình Bang căn bản không phải là đối thủ, ai nấy lập tức cảm thấy hít thở khó khăn, bị bức cho theo bản năng lui về phía sau.

Bình Luận (0)
Comment