Số ít thực lực tàm tạm, cũng chỉ là ở đó khổ sở chống đỡ.
- Để hắn vào đi.
Lúc này bỗng nhiên xa xa truyền đến một thanh âm âm nhu.
Thanh âm hiển nhiên cố ý che giấu, thậm chí không phân biệt rõ là nam hay là nữ.
Bang chúng Cự Kình Bang sau khi nghe thấy, lại không có chút dị nghị, cung kính tản sang hai bên, nhường ra một con đường.
Trần Huyền cười khẽ một tiếng, lập tức đi vào trong.
Một đường đi tới trước một gian nhà, hai cánh cửa lớn tự động mở ra.
Trần Huyền kẻ tài cao gan cũng lớn, không do dự, trực tiếp đi vào.
- Nếu bàn về thần bí, Hắc Phong Trại Trần trại chủ cũng không thua gì ta, gần đây lại đột nhiên xuất đầu lộ diện, đây là vì sao?
Một thân ảnh ngồi phía sau bình phong.
- Tới gặp Bang chủ tất nhiên phải tỏ thành ý,
Trần Huyền mỉm cười,
- Chỉ không ngờ Bang chủ Cự Kình Bang đại danh lừng lẫy lại là nữ.
- Ô? Sao ngươi xác định được ta là nữ nhân?
Thân ảnh phía sau Bình phong ngạc nhiên nói.
- Ta đây có năng lực đặc thù, đó chính là vô cùng mẫn cảm với mùi nữ nhân, không cần nhìn, chỉ cần ngửi không khí chung quanh cũng có thể biết Bang chủ là nữ tử, hơn nữa còn là nữ tử rất đẹp.
Trong ánh mắt Trần Huyền lập tức tràn ngập vẻ nóng bỏng, lần này vốn là tính tới làm một cuộc giao dịch, không ngờ lại có thu hoạch ngoài ý muốn.
Phía sau bình phong vang lên một tiếng cười khẽ, thanh âm không qua cố ý biến hóa, quả nhiên là thanh âm của nữ tử, giống như tiếng hót của chim hoành oanh, lại ôn nhuận giống như chén sứ rót đầy nước.
- Không ngờ Trần trại chủ lại có năng lực thần kỳ như vậy, thân phận của ta đã bị nhìn thấu cũng không tính là thiệt.
Nữ tử cười khẽ một tiếng,
- Kể ra vận khí của trại chủ cũng rất tốt, thường ngày ta cũng không ở trên đảo, nếu không phải hôm nay xảy ra chút việc đặc biệt, chỉ sợ ngươi đến cũng không gặp được ta.
Trần Huyền cười ha ha:
- Vận khí của cá nhân ta trước nay không tồi.
- Có thể một mực tự do tự tại dưới sự vây quét liên hợp của Minh Nguyệt Công và Thành chủ đại nhân, vận khí đương nhiên là không tồi.
Nữ tử cảm thán nói.
- Cô nương cũng vậy thôi, kể ra hai ta cũng coi như đồng bệnh tương liên đi.
Trần Huyền có chút tò mò với dung mạo của đối phương, thanh âm dễ nghe như vậy, đúng là khiến người ta ngứa ngáy.
Nếu đổi lại là bình thường, hắn khẳng định hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng, trực tiếp xông lên gạt bình phong ra nhìn.
Nhưng Cự Kình Bang mấy năm nay một mực lăn lộn phong sinh thủy khởi, khiến hắn trong nhất thời cũng không rõ nội tình của đối phương, không dám quá tùy ý.
Thế là kéo một cái ghế ngồi xuống, định xem tình huống rồi tính.
Nữ tử hiển nhiên không quá hứng thú tán gẫu việc nhà với hắn, trực tiếp đi vào chủ đề:
- Trại chủ cứ muốn tới gặp ta, rốt cuộc là có chuyện gì?
Trần Huyền trầm giọng nói:
- Chuyến này là muốn bàn một cuộc sinh ý với Bang chủ.
- Ồ? Không biết là sinh ý gì?
Nữ tử sau bình phong có chút tò mò.
Trần Huyền cười ha ha, không vội vã trả lời, mà nói:
- Muốn bàn sinh ý đương nhiên phải hai bên chân thành, ta tự mình đến bái phỏng Bang chủ, đã biểu hiện đủ thành ý rồi, nhưng bái phỏng cho tới bây giờ vẫn tránh mà không gặp, sợ rằng thành ý này hơi có chút khiếm khuyết?
Phía sau bình phong vang lên một tiếng cười duyên:
- Chỉ là thói quen dưỡng thành sau nhiều năm, hy vọng Trần trại chủ không lấy làm phiền lòng.
Vừa dứt lời, một đạo thân ảnh minh diễm động lòng người từ phía sau bình phong chậm rãi đi ra.
Mắt Trần Huyền lập tức sáng rực lên, nữ tử trước mắt mặc một thân hồng trang nóng bỏng, áo rất ngắn, lộ ra cái bụng phẳng lì, trắng nõn mê người, rõ ràng là ôn nhu yếu đuối, nhưng là nam tử khi nhìn thấy sẽ theo bản năng nghĩ đến thân thể của nàng ta khẳng định rất linh hoạt, ngồi bên trên mà đong đưa thì khẳng định vừa đẹp lại tràn ngập sức bùng nổ.
Xiêm y của nàng ta không chỉ phía dưới rất ngắn, áo bên trên cũng rất trễ, núi tuyết cao ngất hình thành một khe rãnh rất sâu, vô thức hấp dẫn ánh mắt người ta nhìn tới nơi đó, nhưng lại không thấy gì.
Nhưng càng là như vậy, lại càng khiến người ta ngứa ngáy.
Điều duy nhất khiến người ta tiếc nuối là, trên mặt đối phương đeo vải đỏ, che đi hơn nửa khuôn mặt, nhìn rõ dung mạo.
Có điều cặp mắt to mỹ lệ đó đã thể hiện ra dung mạo dưới lớp khăn che mặt nhất định sẽ không khiến người ta thất vọng.
Trần Huyền thầm nghĩ dáng người đẹp như vậy, mặt có đẹp hay không không quan trọng.
Đồng thời trong lòng cũng có chút kỳ quái, theo lý thuyết loại bang hội buôn lậu này mỗi ngày đều sống trong cảnh màn trời chiếu đất, làn da chắc phải gần như màu lúa mạch mới đúng, kết quả da thịt của nàng ta lại giống như ngâm trong sữa, so với người đứng đầu một bang thì càng giống tiểu thư khuê các hơn.
Có điều nghĩ lại một chút, Bang chủ của Cự Kình Bang này xưa nay thần bí, trước giờ không lộ diện trước mặt người khác, không bị mặt trời chiếu cho đen cũng là rất bình thường.
Nhìn thấy lửa nóng trong ánh mắt của hắn, thiếu nữ áo đỏ cũng phớt lờ, khóe miệng nở một nụ cười mị hoặc:
- Hiện tại đủ để tỏ rõ thành ý của ta rồi chứ?
- Đương nhiên là đủ.
Trần Huyền thầm nghĩ nếu ngươi kéo quần áo xuống thì thành ý sẽ càng đủ hơn.
- Cũng không biết Trần trại chủ rốt cuộc tính bàn sinh ý gì với ta?
Thanh âm của nữ tử kiều mỵ, lại phối hợp với ngoại hình phong tao của nàng ta, đủ để khiến bất kỳ ai cũng phải lòng hươu ý vượn.
- Ả này cũng không kém Thu Hồng Lệ của Thần Tiên Cư là bao nhiều.
Trần Huyền nuốt nuốt nước miếng, hận không thể lập tức xông lên đè nàng ta dưới người mà chà đạp một phen.