Có điều thanh danh của Cự Kình Bang vang dội, trong lòng hắn cũng có chút cố kỵ, chưa nắm rõ nội tình của đối phương nên không dám xằng bậy.
- Hôm nay đến bái phỏng là muốn bàn một chút chuyện góp cổ phần với Bang chủ.
Ánh mắt của Trần Huyền không kiêng nể gì nhìn qua nhìn lại giữa mông và ngực nàng ta, trong lòng thầm bổ sung một câu, hai cái ta đều muốn vào.
- Không biết Trần trại chủ có ý gì?
Nữ tử có chút nghi hoặc.
- Đương nhiên là sinh ý muối tư, chẳng lẽ Cự Kình Bang còn làm nghiệp vụ khác à?
Trần Huyền ung dung ngửa ra sau ghế, thưởng thức mỹ nhân trước mắt.
Bàn sinh ý với nữ nhân xinh đẹp như vậy quả thật là một chuyện sung sướng.
Nữ tử nhíu mày, trầm giọng nói:
- Nhiều năm qua, sinh ý của Hắc Phong Trại và Cự Kình Bang nước giếng không phạm nước sông, lời này của trại chủ là có ý gì?
Muối tư này là lợi nhuận kếch sù, có thể ăn một mình, nàng ta tất nhiên không muốn chia một chén canh với người khác.
- Bang chủ không cần lo lắng, lần này ta đến không phải muốn cướp sinh ý của quý bang, mà là muốn hợp tác.
Trần Huyền giải thích.
Nữ tử nghi hoặc nói:
- Cách hợp tác thế nào?
Trần Huyền nói:
- Sinh ý này của quý bang từ trên trình độ nào đó mà nói thì còn có phiêu lưu lớn hơn cả Hắc Phong Trại chúng ta, bất kể là triều đình hay là Minh Nguyệt Công, đều muốn trừ đi cho thống khoái. Nhưng đồ các ngươi bán lại không kém gì muối quan, thậm chí còn tốt hơn một chút, sở dĩ có khác nhau như vậy, nguyên nhân căn bản là các ngươi không có diêm dẫn của quan phương, muối giống nhau nhưng lại thành muối tư.
- Chẳng lẽ ngươi có thể làm ra diêm dẫn?
Nữ tử lập tức có phản ứng.
Trần Huyền mỉm cười:
- Nếu không sao ta dám tới quấy rầy Bang chủ?
- Cái thứ diêm dẫn này triều đình khống chế cực nghiêm, hơn nữa hàng năm đều có hạn ngạch, sao ngươi có thể...
Nói đến một nửa, nữ tử cuối cùng ngươi có phản ứng,
- Nghe nói đại thiếu gia của Uông gia bị bắt, chắc là bút tích của trại chủ rồi.
Trần Huyền có chút bất ngờ:
- Không ngờ Bang chủ lại ở trên hoang đảo ngoại ô này, không ngờ tin tức lại linh thông như vậy.
Nữ tử cười nhạt:
- Biết sao được, làm cái nghề này của chúng ta, nếu tin tức không thông thì đã sớm chết không biết bao nhiêu lần rồi.
Trần Huyền nghĩ thấy cũng đúng, liền nói:
- Không sai, ta có biện pháp từ chỗ Uông gia có được diêm dẫn chính quy, cho nên muốn dùng lô diêm dẫn này để góp cổ phần sinh ý muối tư.
Nữ tử trầm tư một lát, gật đầu nói:
- Đích xác cũng có vài phần dụ hoặc, không biết Trần trại chủ muốn lấy mấy thành cổ phần?
Trần Huyền cười nói:
- Mọi người đã có thành ý như vậy, đương nhiên là chia năm năm, không ai thiệt hơn ai.
Nữ tử nghe vậy liền cười lạnh:
- Hay cho mọi người không ai thiệt hơn ai, trại chủ chỉ dùng ra một lô diêm dẫn mà thôi, cái khác lại không cần làm, hơn nữa diêm dẫn này cũng là mua bán không vốn, liền trực tiếp muốn năm phần, có phải rất quá đáng không.
Trần Huyền cũng thu hồi nụ cười:
- Lời này của Bang chủ không đúng rồi, làm mậu dịch muối ăn vốn là lợi nhuận kếch sù, sự khác biệt lớn nhất giữa muối tư và muối quan chính là có diêm dẫn hay không, hiện giờ ta cung cấp cho các ngươi một con đường thân phận hợp pháp, đòi năm thành thì sao lại là quá đáng?
- Việc này không phải tính như vậy,
Nữ tử trầm giọng nói,
- Muối tư chúng ta buôn bán và muối quan vốn là đi theo hai con đường khác nhau, ngươi tự dưng muốn một nửa, khiến cho thu nhập cuối cùng của chúng ta còn không bằng trực tiếp buôn lậu muối tư, chúng ta bận rộn cả nửa ngày là để làm gì?
Trần Huyền lắc đầu:
- Bang chủ đừng bắt nạt ta không hiểu giá thị trường, muối tư hai mươi ba mươi văn một cân, muối quan một cân 100 văn thậm chí có đôi khi có thể bán được 150 văn, chênh lệch lợi ích tới sáu bảy lần, sao lại không có lợi để kiếm?
- Trại chủ chỉ biết một mà không biết hai, muối quan đích xác bán được với giá cao, nhưng đối ứng dân chúng căn bản không mua nổi, sau đó đều phải mua muối tư của chúng ta,
Nữ tử giải thích,
- Cho nên chênh lệch sáu bảy lần mà ngươi nói chỉ là giá trị lý luận, trên thực tế căn bản không đạt được như vậy, phải nói là còn lâu mới đạt được.
- Bang chủ cảm thấy bao nhiêu là thích hợp?
Trần Huyền kỳ thật cũng rõ môn đạo trong đó, vừa rồi cũng chỉ là cố ý giở công phu sư tử ngoạm mà thôi.
Nữ tử trầm mặc một lúc, môi hồng hé mở thốt ra một con số:
- Nhiều nhất là một thành tiền lời sang năm.
- Một thành?
Trần Huyền giận dữ, bỗng nhiên từ trên ghế đứng lên,
- Đây là ngươi bố thí cho ăn xin à? Ta mang theo thành ý mà đến, Bang chủ làm như vậy không khỏi rất quá đáng.
Một cỗ khí thế vô cùng hùng hậu tỏa ra bốn phía, người của Cự Kình Bang bên ngoài nghe thấy động tĩnh đều muốn xông vào, lại bị nữ tử ra hiệu cho không cần.
Sau khi hét dừng thủ hạ, nữ tử mới xoay người lại, không nhanh không chậm đáp:
- Trần trại chủ cứ bình tĩnh, xin nghe ta giải thích kỹ đã. Hiện giờ chúng ta buôn lậu muối tư kỳ thật không cần diêm dẫn, dù sao cũng là hai chiêu số hoàn toàn khác khác nhau. Đương nhiên là có diêm dẫn có thể cung cấp một số bảo hiểm, giảm bớt một số phiêu lưu trên sinh ý. Chỉ tiếc diêm dẫn này của trại chủ chỉ là một lần duy nhất, đã định trước là không thể kéo dài nhiều năm.
- Ngoài ra trại chủ cũng đừng nhìn chúng ta quá thoải mái, kỳ thật một bộ phận thu nhập rất lớn của chúng ta đều phải cầm đi đút lót cho các bộ môn, nếu không sao chúng ta có thể sống sót nhiều năm như vậy. Phần lớn lợi nhuận đều bị những người đó cầm đi, chúng ta cũng chỉ có thể có được một bộ phận nhỏ, cho nên đưa cho trại chủ một thành đã là vất vả lắm mới gom góp ra được rồi.