Một đám người đi đến cửa, từ đầu tới cuối tuy Sở Sơ Nhan không nói gì, nhưng nàng ta lặng lẽ đi theo đã chứng tỏ tất cả.
Đi tới cửa lớn, phát hiện nơi đó đã sớm tụ tập không ít người, toàn là người của Sở gia nghe tin tới xem náo nhiệt.
Dẫu sao diễm danh của Thu Hồng Lệ toàn bộ Minh Nguyệt Thành từ lão giả tám mươi tuổi cho tới trẻ con đít xanh, chỉ cần là nam, không có một ai không biết.
Cho dù Sở gia kỷ luật nghiêm minh, nhưng mọi người vẫn không nén được tò mò đến vây xem mỹ nhân tuyệt thế trong truyền thuyết này.
Dẫu sao với thân phận và thu nhập của bọn họ, thường ngày căn bản là không cơ hội nhìn thấy hoa khôi của Thần Tiên Cư.
- Bộ dạng này, dáng người này, chậc chậc!
- Nếu ta có thể có một lão bà như vậy... Không đúng, cho dù là có nàng ta một ngày, chết cũng cũng đáng.
- Thật sự rất đẹp, cảm giác không thua gì đại tiểu thư.
- Muốn chết à, dám lấy tiểu thư ra so sánh... Có điều đại tiểu thư quá lạnh lùng, Thu cô nương khi cười lên đích xác là trông xiêu lòng hơn.
- Nghe nói nàng ta là tới tìm cô gia, sao có thể như vậy được?
- Tình báo của ngươi quá lạc hậu rồi, cô gia ở phương diện này lợi hại lắm.
...
Đương nhiên cũng không phải tất cả mọi người đều hưng phấn như vậy, Sở Hồng Tài nghe thấy Thu Hồng Lệ tới, quả thực không thể tin được vào tai mình, ngay cả giầy cũng không đi đã vội vàng cảm thấy tới, quả nhiên nhìn thấy thân ảnh mà mình nhớ thương.
Một cái nhăn mày một nụ cười của đối phương cũng có thể khiến hắn thần hồn điên đảo, nhưng nữ nhân hoàn mỹ như vậy, hiện giờ lại nửa đêm tới tìm nam nhân khác.
Sở Hồng Tài cảm thấy tim mình giống như là đồ sứ từ trên cao rơi xuống sân, nháy mắt liền vỡ thành vô số mảnh nhỏ.
Quên đi, tựa như Ngọc Thành nói, tiện nghi cho A Tổ vẫn tốt hơn tiện nghi cho những nam nhân khác, ít nhất thì cũng coi như nước phù sa không chảy ra ruộng người ngoài.
Nhưng vì sao ta lại vẫn muốn khóc như vậy?
...
Nghe chung quanh lờ mờ truyền đến tiếng thì thầm to nhỏ, Thu Hồng Lệ không hề có dao động tâm lý, vẫn mặt mày tươi cười đứng đó, lẳng lặng chờ người đó đi ra.
Rất nhanh cửa lớn liền mở ra, nhìn thấy Sở Trung Thiên, đám hộ vệ lúc trước còn kích động đều thu hồi nụ cười, ai nấy ngẩng đầu ưỡn ngực mắt không nhìn nghiêng, không dám hồ ngôn loạn ngữ nữa.
Tần Vãn Như vốn nổi giận đùng đùng đi ra, đợi khi nhìn thấy Thu Hồng Lệ, nộ khí trong lòng giống như lập tức bị kẹt lại.
Trên đời sao lại có nữ nhân xinh đẹp đến như vậy?
Đại nữ nhi cũng vô cùng xinh đẹp, nhưng loại đẹp của nàng ta là không cốc u lan, có một loại cảm giác thoát ly thế tục.
Nhưng nữ nhân trước mắt này lại là loại cảm giác đẹp đến cực hạn trong hồng trần, hơn nữa toàn thân tràn ngập vị đạo nữ nhân, đừng nói là nam nhân, ngay cả nữ nhân nhìn thấy nàng ta cũng sẽ không kìm lòng được mà suy nghĩ vẩn vơ.
Có điều một giây tiếp theo nàng ta liền lập tức có phản ứng, ta việc gì phải khen ngợi một nữ nhân tới cướp nam nhân của nữ nhi?
Phì, hồ ly mị tử!
Nàng ta đang muốn nói, lại bỗng nhiên chú ý thấy trượng phu cũng nhìn đối phương chằm chằm, tức giận vội vàng đi tới âm thầm nhéo cho hắn một cái.
Mặt già của Sở Trung Thiên đỏ lên, mượn ho khan để che giấu sự xấu hổ của mình.
- Bái kiến Minh Nguyệt Công, Sở phu nhân, Sở tiểu thư.
Nhìn thấy bọn họ đi ra, Thu Hồng Lệ hơi có chút kinh ngạc, có điều không quá khẩn trương, mỉm cười hành lễ với mỗi người, trong mỗi cái giơ tay nhấc chân dáng vẻ ngàn vạn, khiến người ta không bới móc được gì.
Sở Trung Thiên chột dạ nhìn thê tử, nhưng dẫu sao hắn cũng là người đứng đầu một nhà, lúc này đương nhiên phải đáp lời, hắng giọng mở miệng nói:
- Thu cô nương đã trễ thế này rồi còn đến thăm, không biết có chuyện gì?
- Lần này Hồng Lệ tới có một số lời muốn nói với A Tổ, không ngờ lại kinh động tới lão gia phu nhân, thật sự vạn phần xin lỗi.
Thu Hồng Lệ cúi người tỏ vẻ áy náy, khiến nam nhân chung quanh thấy mà tim như tan ra, nào có tâm tư trách cứ.
- Ngươi tìm A Tổ có chuyện gì?
Tần Vãn Như bất mãn nói, nàng ta biết tính tình của nữ nhi xưa nay lạnh nhạt, có thể không giơ mặt ra mà nói gì, nàng ta làm mẹ tất nhiên phải giúp nói thay.
Ơ, nếu đổi lại là trước kia, có lẽ ta chỉ mong tên gia hỏa đáng ghét Tổ An này bị người ta mang đi, vì sao hiện tại lại lo lắng hắn bị người khác cướp đi?
Tần Vãn Như nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng dùng lý do này "Tổ An mà đi sẽ lại bị thế lực các phương lôi kéo, không chỉ phiền còn làm hỏng thanh danh của nữ nhi" để thuyết phục bản thân mình.
Hừ, hơn nữa, cho dù là một đống rác, cũng là của Sơ Nhan nhà chúng ta, há có thể tùy tiện để nữ nhân khác đoạt đi?
Nghe thấy nàng ta hỏi, Thu Hồng Lệ theo bản năng nhìn nhìn xung quanh, trên mặt lộ ra một chút do dự:
- Những lời này ta muốn nói riêng với A Tổ, nơi này sợ rằng không tiện lắm.
- Ồ!
Các nam nhân bàng quan chung quanh lộ ra biểu cảm ai cũng hiểu, nửa đêm nửa hôm cô nam quả nữ lén gặp mặt, muốn làm gì còn cần đoán sao.
Sở Hồng Tài vất vả lắm mới dán lại được trái tim vừa vỡ tan, kết quả nghe thấy tiếng cười ám muội của người chung quanh, trái tim đã vỡ lại bể tan tành.
Lý trí nói với hắn sớm rời khỏi nơi thương tâm này thì tốt hơn, nhưng trên tình cảm hắn lại không bỏ xuống được, cảm thấy ở lại nơi này nhìn bóng hình xinh đẹp đó thêm mấy lần cũng tốt.
Tần Vãn Như cố nén lửa giận:
- Người Sở gia chúng ta làm việc xưa nay luôn ngay thẳng rõ ràng, nào có gì không thể nói, rốt cuộc là có là chuyện gì!