Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 572 - Chương 572: Vào Cửa (2)

Chương 572: Vào Cửa (2) Chương 572: Vào Cửa (2)

Thu Hồng Lệ chớp chớp mắt, có chút vô tội nói:

- Nhưng ta không phải người Sở gia.

Đôi mắt to lấp lánh đó khiến người ta muốn thương tiếc bao nhiêu có thương tiếc bấy nhiêu.

Hô hấp của Tần Vãn Như cứng lại, thầm nghĩ hồ ly tinh này, nếu ta là nam nhân thật đúng là cũng không nỡ nói gì.

Khi đang muốn phát tác, Thu Hồng Lệ lại đổi đề tài:

- Có điều lời ta muốn nói cũng không gì phải giấu phu nhân tiểu thư, có thể tìm chỗ yên tĩnh không?

Cho dù là đang trả lời Tần Vãn Như, nhưng hơn nửa tinh lực của nàng ta đều đặt ở trên người Sở Sơ Nhan.

Trước kia nàng ta vẫn có chút khó chịu Sở Sơ Nhan được công nhận là đệ nhất mỹ nhân của Minh Nguyệt Thành, chỉ cho rằng bởi vì nàng ta là thiên kim của phủ công tước.

Hôm nay vừa gặp, cho dù Thu Hồng Lệ có bới móc thế nào cũng không thể tìm ra được một chút tỳ vết gì trên người nàng ta.

Lãnh diễm, cao quý, càng khiến cho nàng ta hâm mộ là, cỗ khí chất xuất trần thoát tục trên người đối phương, là thứ mà nàng ta luôn thiếu.

Thầm thở dài trong lòng, ở loại địa phương như Thần Tiên Cư này, phải chu toàn giữa các nam nhân, trên người khó tránh khỏi sẽ có chút tục khí.

Khi Thu Hồng Lệ quan sát đối phương, Sở Sơ Nhan cũng đang quan sát nàng ta.

Vốn nghe thấy Tổ An kết giao rất thân với hoa khôi của Thần Tiên Cư, tuy nàng ta ngoài mặt có chút không vui, nhưng trên thực tế trong lòng căn bản cũng không để ý.

Trong bạn cùng lứa tuổi, nàng ta có tuyệt đối tuyệt đối với bản thân, bất kể là tu vi hay là dung mạo.

Cho dù nghe thấy nhiều người tâng bốc Thu Hồng Lệ là đẹp nhất Minh Nguyệt Thành, nàng ta cũng chỉ cười trừ.

Nhưng hôm nay chính mắt nhìn thấy nữ nhân mỹ lệ tuyệt luân trước mắt này, nàng ta bỗng nhiên có chút hối hận, lúc trước mình để Tổ An tiếp xúc với đối phương, liệu có phải là một sai lầm không.

Tổ An ở bên cạnh đứng xem bỗng nhiên cảm thấy sau lưng lạnh toát, hắn không nhịn được mà nhìn nhìn xung quanh.

Ơ, rõ ràng là không có gió mà?

Tần Vãn Như nhìn nhìn xung quanh, ở nơi này đích xác tụ tập quá nhiều người, tuy thị vệ của Sở gia xưa nay trung tâm, nhưng vẫn khó bảo đảm bên trong không có gián điệp nhà khác xếp vào.

- Vậy đi vào rồi nói!

Lạnh lùng bỏ lại một câu, xoay người bước đi, thuận tay kéo cả trượng phu vẫn có chút ngơ ngẩn ở bên cạnh.

- Đa tạ phu nhân.

Thu Hồng Lệ mỉm cười, ra hiệu cho tùy tùng đồng hành cùng mình chờ ở bên ngoài, sau đó xách váy đi theo.

Tần Vãn Như thầm nghĩ cám ơn ta làm gì, bỗng nhiên biểu cảm cứng đờ, bởi vì nàng ta ý thức được một chuyện.

Như vậy có phải mình trên trình độ nào đó đã cho nàng ta vào cửa không?

Yêu tinh này đúng là giảo hoạt khiến người ta khó lòng phòng bị!

Có điều nhìn đối phương một cái, thấy thần sắc vẫn như thường, trong nhất thời lại không khỏi hoài nghi là mình nghĩ nhiều rồi.

Sau khi một đám người đi tới thư phòng, Tần Vãn Như đuổi hạ nhân xuống, nhìn nàng ta:

- Hiện tại có thể nói rồi chứ?

Thu Hồng Lệ mỉm cười, nhìn về phía Tổ An ở bên cạnh:

- A Tổ, nghe nói hôm nay ngươi bôn ba mệt nhọc, có phải đang tìm Uông gia thiếu gia không?

Tổ An gật đầu:

- Sao ngươi biết? Không sai, đáng tiếc ta tìm rất nhiều chỗ lại vẫn không tìm được bóng dáng của hắn.

Tần Vãn Như ở bên cạnh nhướng mày, có chút trách cứ vì sao hắn lại tiết lộ tình báo quan trọng như vậy cho người ngoài, nếu truyền ra để Uông Phúc biết, còn không lại chạy tới phủ làm ầm ĩ lên à.

Có điều hiện tại muốn ngăn cản cũng đã chậm rồi, chẳng lẽ vì giữ bí mật mà không cho Thu Hồng Lệ rời khỏi phủ à?

Hừ, vẫn những nam nhân trong phủ chắc là vui ngất trời.

Lúc này Thu Hồng Lệ mở miệng:

- Ta cũng có tin tức của Uông công tử, lo lắng ngươi sốt ruột, liền cố ý tới đây thông tri cho ngươi.

Lại nói bên kia trong Cự Kình Bang, thiếu nữ Bang chủ cũng hỏi một vấn đề tương tự:

- Không biết trại chủ giấu Uông Nguyên Long ở đâu?

Vẻ mặt Trần Huyền lạnh lùng:

- Bang chủ hỏi cái này là có ý gì?

Thiếu nữ mỉm cười:

- Trại chủ không cần khẩn trương, chỉ nghĩ đến hiện giờ toàn thành khẳng định đang điều tra tung tích của Uông Nguyên Long, trại chủ lại không tọa trấn trong thành, vạn nhất bị tìm được, giao dịch của chúng ta chẳng phải là bất ổn ư?

- Bang chủ không cần lo lắng, tất nhiên sẽ để người ta tìm thấy.

Trần Huyền ngạo nghễ nói.

- Như vậy thì tốt, thiếu nữ bỗng nhiên đổi đề tài,

- Đúng rồi, nghe nói trại chủ phóng ra tiếng gió, muốn giết một người tên là Tổ An à?

- Không sai!

Nghe thấy tên của Tổ An, da mặt Trần Huyền liền giật giật, vốn thù này là không đội trời chung.

Nhưng không ngờ mình ở Thần Tiên Cư lại không nhận ra cừu nhân, ngược lại mấy lần chịu thiệt trong tay tên gia hỏa đó, trong lòng liền rất hậm hực.

Đến từ Trần Huyền, điểm nộ khí +404!

Trần Huyền tính cách đa nghi không nhịn được nhìn nữ tử một cái:

- Vì sao Bang chủ lại đột nhiên nhắc tới người này?

Nữ tử mỉm cười:

- Chủ yếu là có chút tò mò, mấy năm nay chưa từng nghe qua Trần trại chủ phóng ra tiếng gió muốn giết một người nào, hơn nữa mấy ngày nay không ngờ vẫn chưa giết được, tên gia hỏa đó có ba đầu sáu tay sao?

Trần Huyền hậm hực hừ một tiếng:

- Ba đầu sáu tay thì không, có điều hắn có lão bà và nhạc phụ tốt, thân là con rể của Sở gia, không phải dễ giết như vậy.

Nghĩ đến mấy lần trước tên gia hỏa đó rêu rao khắp nơi, hắn cũng hoài nghi sau lưng có mai phục, chỉ một mực âm thầm theo dõi.

Đáng tiếc lại không điều tra ra được gì.

Điều này khiến hắn càng không dám tùy tiện xuất thủ.

Hắc Phong Trại có thể tiêu dao tung hoành nhiều năm như vậy, không phải bởi vì tu vi của hắn cao, mà là bởi vì hắn đủ cẩn thận.

Bình Luận (0)
Comment