Vô cùng may mắn là cuối cùng tuy không giết được Tổ An, lại thuận thế bắt được Uông Nguyên Long.
- Đối với đứa con rể đó của Sở gia, ta cũng có biết một hai, hắn không chỉ được Sở gia che chở, còn có thân phận lão sư của Minh Nguyệt Học Viện, không biết trại chủ tính thông qua phương pháp gì để giết hắn?
Nữ tử hiếu kỳ nói.
- Sau khi giết hắn rồi, Bang chủ tất nhiên sẽ biết.
Trần Huyền đương nhiên không thể tiết lộ kế hoạch của mình, đồng thời cũng có mấy phần cảnh giác.
Cảm nhận được biến hóa trong ánh mắt của hắn, nữ tử mỉm cười:
- Trại chủ không cần khẩn trương, ta chỉ là nghĩ nơi này dẫu sao cũng không phải Hắc Phong Trại, xem Trần trại chủ có chỗ nào cần Cự Kình Bang tương trợ hay không?
Trần Huyền lắc đầu, lạnh lùng nói:
- Không cần, Trần mỗ muốn giết một người nào, vẫn không cần người khác xuất thủ.
- Vậy thì tốt, chúc trại chủ mã đáo thành công.
Trong mắt nữ tử lộ ra vẻ tươi cười, quả thật là đủ để hòa tan bất kỳ nam nhân nào.
Trần Huyền nhìn chằm chằm nàng ta, thật sự có một loại xung động bất chấp tất cả lao tới kéo khăn che mặt của nàng ta xuống, có điều cuối cùng vẫn là lý trí chiếm thượng phong, đứng dậy cáo từ:
- Đã bàn xong rồi thì Trần mỗ cáo từ trước.
Hắn ra ngoài đủ lâu rồi, có chút lo lắng trong thành sinh biến, cứ về sớm thì tốt hơn.
Về phần nữ nhân này, sớm muộn gì cũng có một ngày có được nàng ta.
- Trại chủ đi đường cẩn thận, ta thể tiễn xa, sau này gặp lại.
Nữ tử cúi người nói.
- Quan Bang chủ xinh đẹp như vậy, hai ta khẳng định sẽ còn gặp lại.
Trần Huyền cười ha ha, xoay người rời đi.
Đợi thân ảnh của hắn triệt để biến mất, nữ tử áo đỏ đó tháo khăn che mặt xuống, cười lạnh một tiếng:
- Cóc mà đòi ăn thịt thiên nga!
Nếu Tổ An ở đây, kiểu gì cũng sẽ giật mình, bởi vì nữ tử này là người quen, càng giật mình hơn là, khí chất hình tượng của nàng ta lúc này hoàn toàn khác với người mà mình quen thuộc.
Bên kia người Sở gia nghe thấy lời nói của Thu Hồng Lệ, đều kinh hãi, Sở Trung Thiên kinh hô thành tiếng:
- Gì cơ, Thu cô nương biết Uông Nguyên Long ở đâu?
Thu Hồng Lệ ngượng ngùng cười:
- Cũng không phải quá chắc chắn, chỉ có điều có người nhìn thấy Uông công tử hư hư thực thực bị mang tới chỗ nào.
Tần Vãn Như quýnh lên:
- Ngươi đã biết tung tích của hắn, vì sao không nói sớm?
- Vừa rồi bí mật khó giữ nếu nhiều người biết, ta lo lắng nói ra sẽ bị người hữu tâm nghe thấy rồi truyền ra ngoài. Ngoài ra ta cũng lo lắng sau này sẽ bị Trần Huyền trả thù...
Thu Hồng Lệ vừa nói mắt vừa đỏ lên, giống như đang sợ hãi.
Sở Trung Thiên nhìn thê tử một cái, mới ôn nhu nói với Thu Hồng Lệ:
- Thu cô nương không cần lo lắng, sau này chúng ta nhất định sẽ phái người bảo hộ an toàn cho cô nương. Có điều có thể nói cho chúng ta biết trước địa chỉ không, chúng ta cứu người ra đã?
Nhìn thấy trượng phu bởi vì nữ nhân khác mà lườm mình, trong lòng Tần Vãn Như lại nổi lửa, có điều hiện giờ cứu Uông Nguyên Long quan trọng hơn, nàng ta cũng chỉ đành nín nhịn không phát tác, trước tiên chờ đáp án của nàng ta đã.
Ai ngờ Thu Hồng Lệ lại mím môi lắc đầu.
- Đây là Thu cô nương có ý gì?
Sở Trung Thiên nghi hoặc nói.
Thu Hồng Lệ do dự một chút, nói:
- Ta chỉ muốn nói với A Tổ.
Thấy tầm mắt mọi người đều nhìn về phía mình, Tổ An sửng sốt:
- Thế thì có khác gì, nói với ta cũng như nói với bọn họ mà, dù sao ta cũng sẽ nói với bọn họ.
- Khác.
Thu Hồng Lệ lắc đầu, vẻ mặt kiều mỵ thường ngày lúc này lại trở nên kiên định một cách khó hiểu.
Tổ An ngây đơ, thật sự không nghĩ ra rốt cuộc là có gì khác.
Sở Sơ Nhan lại như hiểu ra:
- Rốt cuộc là vì sao Thu cô nương lại đối đãi với A Tổ đặc biệt như vậy?
Thu Hồng Lệ lặng lẽ nhìn Tổ An một cái, sau đó thẹn thùng nói:
- Bởi vì ta thích hắn.
Sở Trung Thiên vốn đang uống nước, nghe thấy vậy thiếu chút nữa thì trực tiếp phun ra.
Tần Vãn Như thì choáng váng, phản ứng đầu tiên là mình nghe lầm.
Sở Sơ Nhan cũng trợn trừng mắt, hiển nhiên không ngờ lại nghe thấy đáp án này.
Tổ An cũng quay cuồng trong gió, nữ nhân này rốt cuộc muốn làm gì.
Sau khi trải qua một thoáng khiếp sợ lúc ban đầu, Tần Vãn Như khôi phục lại trước tiên, sắc mặt lập tức lạnh xuống:
- Thu cô nương, ngươi có biết ngươi đang nói gì không?
Thu Hồng Lệ gật đầu:
- Ta tất nhiên là biết, từ lần khi ta nhìn thấy hắn, đã bị tài hoa, cơ trí và nhân phẩm của hắn thuyết phục, đã yêu hắn không thể tự thoát ra.
Sở Trung Thiên day day lỗ tai, hình tượng tình lang hoàn mỹ trong miệng Thu Hồng Lệ là nói Tổ An à?
Cho dù hắn không quá ghét bỏ đứa con rể này, nhưng thật lòng mà nói, tuy hắn không phải phế vật như mọi người nói, nhưng cách hoàn mỹ vẫn thiếu mười vạn tám ngàn dặm.
Tần Vãn Như cũng cau mày nhìn Thu Hồng Lệ, nữ nhân này nhìn thì rất xinh đẹp thông minh, nhưng mắt lại mù à?
Trong đây người không bất ngờ nhất ngược lại là Sở Sơ Nhan, bởi vì nàng ta biết rõ bản sự của Tổ An hơn người khác.
Nhưng nữ nhân này rốt cuộc là vì sao, chẳng lẽ cũng nhìn ra sự bất phàm của hắn à?
Nghĩ đến bí mật vốn chỉ có một mình mình biết lại bị người ta biết, trong lòng nàng ta theo bản năng có một loại cảm giác không thoải mái.
Lúc này Thu Hồng Lệ lại mở miệng:
- Đương nhiên ta biết với thân phận của mình, là khẳng định không có tư cách tranh với đại tiểu thư, yêu cầu của ta chỉ là có thể lặng lẽ đứng bên cạnh A Tổ là được rồi, làm thiếp cũng được, làm nô làm tỳ cũng không sao, ta đều cam tâm tình nguyện.
Sở Trung Thiên:
- ...
Tần Vãn Như:
- ...
Sở Sơ Nhan:
- ...