Lần trước hắn đối phó Cương Liệt Sài, vốn cho rằng thế giới này sẽ có nội đan, ma hạch gì đó, đáng tiếc không có cái gì.
Phảng phất như biết hắn nghi hoặc, Mị Ly giải thích:
- Hung thú phẩm cấp thấp tự nhiên là không có, nhưng Long khẳng định có, hơn nữa thực lực của con rồng này đã là Tông Sư.
- Tông Sư?
Tổ An âm thầm tắc lưỡi, đây là lần thứ nhất ta tiếp xúc đến Tông Sư nha, không biết Mị Ly thời kỳ toàn thịnh là trình độ gì.
Mị Ly nói:
- Mọi người đều biết, Hung thú đồng cấp lực chiến đấu lớn hơn nhân loại, cho nên đừng nhìn nó chỉ là Tông Sư, nhưng nhân loại đến mấy Đại Tông Sư cũng chưa hẳn chơi được nó, không nghĩ tới lại bị ngươi ám toán chết.
Hai mắt Tổ An tỏa sáng:
- Như vậy về sau chẳng phải ta có thể ra ngoài trang bức, ta miểu sát qua cao thủ Tông Sư cấp... Ngạch không đúng, dựa theo ngươi nói tương đương với Đại Tông Sư, những người kia chẳng phải đều là cặn bã!
- Nhìn bộ dạng của ngươi kìa.
Mị Ly tức giận lườm hắn một cái.
- Ta khuyên ngươi đừng có làm điều ngu ngốc, một là người ta sẽ không tin, nghĩ ngươi là tên điên; hai là nếu có người tin, phiền toái của ngươi sẽ lớn lắm.
- Ta chỉ nói cho vui còn không được sao.
Tổ An hậm hực, dựa theo nàng chỉ dẫn, ở trong đầu lấy ra một viên nội đan.
Vốn thân thể của Long cứng rắn không gì sánh được, dù chết cũng không phải đao kiếm bình thường có thể phá vỡ, may mắn trong tay hắn có Dao Găm Có Độc, quả thật là thần khí nha.
Cả viên nội đan màu đỏ hồng, ẩn ẩn còn tản mát ra một tia nhiệt lực.
- Nội đan Tông Sư cấp, có thể ngộ nhưng không thể cầu, tuyệt đối là bảo vật vô giá.
Mị Ly tán thán.
Không chỉ có tác dụng trợ giúp người tu luyện Hỏa hệ giác tỉnh nguyên tố, còn có thể dùng luyện chế vũ khí, luyện dược, đều là cực phẩm trong cực phẩm.
Mị Ly quét mắt nhìn long thi:
- Hơn nữa toàn thân rồng đều là bảo vật, đáng tiếc nó quá lớn, không cách nào vận chuyển đi, nếu có không gian giới chỉ thì tốt.
Có điều rất nhanh nàng vẫn lắc đầu, xem như không gian giới chỉ, cũng không có thể tích lớn như vậy.
Lúc này cách đó không xa truyền đến tiếng rên rỉ kiều mị tận xương, Tổ An vỗ đầu:
- Ai nha, kém chút quên nàng.
Trịnh Đán trúng độc đoán chừng đã triệt để phát tác, lại kéo dài thêm không biết thân thể có chịu được hay không.
Hắn vội vàng đi qua đỡ nàng, lúc này da thịt toàn thân Trịnh Đán như con tôm đun sôi, hắn vội vàng vận chuyển một luồng hơi lạnh đưa vào trong cơ thể nàng.
Trịnh Đán có chút thanh tỉnh, nhìn thấy bộ dáng của Tổ An, vội vàng đẩy hắn ra:
- Ngươi không được đụng vào ta!
Tổ An:
- ...
Đại tiểu thư, ngươi qua sông đoạn cầu không khỏi quá nhanh rồi.
- A Tổ chết, ta cũng không muốn sống.
Trịnh Đán lộ ra biểu lộ buồn bã, phất tay vỗ tới đỉnh đầu của mình.
Tổ An giật mình, vội vàng ngăn lại:
- Ngươi làm sao vậy, ta không phải còn sống sao, có phải ngươi sốt hồ đồ rồi hay không?
Trịnh Đán oán hận nhìn hắn:
- Ác Long, ngươi đừng cho rằng ta không biết ngươi giết A Tổ, sau đó cố ý ngụy trang thành bộ dáng của hắn, nghĩ rằng như vậy ta sẽ thuận theo ngươi!
Tổ An:
- ? ? ?
Tổ An không còn gì để nói:
- Đại tiểu thư, mạch suy nghĩ của ngươi thực có chút thanh kỳ.
- Chẳng lẽ không phải.
Trịnh Đán cười lạnh nói.
- Trước đó ngươi nói chờ ngươi biến thành hình người sẽ... sẽ...
Gương mặt nàng như bịt kín một tầng son phấn, mấy chữ cuối cùng vẫn nói không nên lời:
- A Tổ làm sao chịu được một kích kia của ngươi, đáng thương A Tổ, vì ta...
Nhìn nàng nói, trong đôi mắt không ngừng rơi xuống thanh lệ, Tổ An biết nàng hơn phân nửa là bởi vì dược tính phát tác, lại thêm vừa rồi bị kinh sợ, lúc này tinh thần có chút hoảng hốt.
Tổ An đành phải chỉ vào thi thể giống như núi nhỏ ở xa xa nói:
- Ngươi xem bên kia, Ác Long đã chết.
Trịnh Đán sững sờ, vô ý thức quay đầu, quả nhiên thấy được thi thể của Hồng Long, trong lúc nhất thời vừa mừng vừa sợ:
- Chết thật?
- Đương nhiên, ta giết.
Tổ An vừa nói vừa vỗ lồng ngực, nghĩ thầm đáng tiếc lúc này bên người thiếu vai phụ vỗ tay reo hò.
Hắn căn bản không nghĩ tới để Mị Ly làm vai phụ giúp hắn, so sánh với mặt mũi, vẫn là mệnh trọng yếu hơn.
- A Tổ, thật là ngươi!
Thanh âm của Trịnh Đán nghẹn ngào, bổ nhào vào trong ngực hắn.
- Ngươi thật không có chuyện gì?
Vừa nói vừa kiểm tra sau lưng hắn, hiển nhiên một màn trước đó lưu lại cho nàng bóng mờ quá sâu.
Cảm thụ thân thể mềm mại trong ngực có nhiệt lực và co dãn kinh người, nhịp tim của Tổ An đập gia tốc mấy phần, bất quá lo lắng nàng suy nghĩ lung tung, vẫn vội vàng tập trung ý chí, vỗ nhè nhẹ lưng nàng an ủi:
- Ta có pháp bảo phòng thân, thay ta ngăn lại một kích kia.
- Nguyên lai là như vậy...
Trịnh Đán nhếch miệng, rất nhanh lại chôn đầu vào trong ngực hắn.
Tổ An vận chuyển Tuyết Hoa Thần Kiếm, từng sợi hàn khí đưa vào trong cơ thể nàng, nỗ lực tiêu trừ dược tính, đáng tiếc hàn khí vừa chuyển vào, liền bị nhiệt lực vô tận nuốt chửng, không khỏi có chút do dự:
- Ngươi trúng độc này có chút phiền phức...
Trịnh Đán nhẹ giọng ân một tiếng:
- Ừm, ta biết.
Tổ An mộng bức, ngươi biết ta nói có ý tứ gì không?
Hắn vốn nghĩ lấy tu vi của Trịnh Đán, lại là bang chủ Cự Kình Bang, những năm này hẳn sẽ kiến thức rộng rãi, xem có biết phương pháp giải cứu gì không, kết quả nàng cái gì cũng không nói.
- Hoàng hậu tỷ tỷ, ngươi biết phương pháp hóa giải loại độc này không?
Tổ An ở trong đầu kêu gọi Mị Ly, hắn nghĩ thầm nếu Kỷ Tiểu Hi ở chỗ này, hẳn là sẽ có biện pháp.
- Nàng trúng độc rất không tầm thường, còn bá đạo hơn Xích Lân Cự Mãng rất nhiều, chỉ sợ không có phương pháp hóa giải.