Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 626 - Chương 626: Giật Nảy Cả Mình

Chương 626: Giật Nảy Cả Mình Chương 626: Giật Nảy Cả Mình

Mị Ly cười lạnh.

- Tiểu tử ngươi đừng có chiếm tiện nghi còn khoe mẽ, biết rõ chỉ có một loại phương pháp hóa giải, còn cố ý hỏi như vậy, thật tiện.

Tổ An phiền muộn:

- Ta thật là một quân tử mới hỏi như vậy nha.

Mị Ly:

- Ha ha!

Tổ An đành phải nhìn Trịnh Đán nói:

- Muốn giải độc, chỉ có thể... chỉ có thể...

Trịnh Đán cắn môi, thanh âm bé không thể nghe:

- Làm phiền ngươi.

Thực lực ý chí của nàng đã rất cường đại, đổi lại nữ nhân khác, trúng độc này qua lâu như vậy, chỉ sợ đã sớm đánh mất thần chí, chỉ còn lại bản năng thân thể.

Đương nhiên cái này cũng là nhờ vừa rồi Cự Long mang đến kinh hãi, còn có đằng sau Tổ An dùng hàn băng nguyên khí, mới miễn cưỡng bảo trì lại một sợi thần trí.

Nhưng càng như vậy nàng lại càng thẹn thùng.

- Không phiền phức, không phiền phức.

Tổ An cười ngượng nói, sự tình như vậy ai sẽ ngại phiền phức, phải biết vừa rồi đám người kia đuổi theo bọn họ không thả, cũng là ước gì tới làm loại sự tình phiền toái này.

Nghe hắn nói như vậy, Trịnh Đán càng cúi đầu không dám phát ra âm thanh.

Tổ An ngẩng đầu nhìn sơn động cách đó không xa, nhớ đến bên trong hoàn cảnh vẫn rất tốt, liền ôm Trịnh Đán đi vào.

Dù sao bên ngoài có thi thể của Hồng Long, dư uy còn đó, không có Hung thú nào dám tới gần.

Còn người, nơi này đã là hạch tâm của Long Ẩn Sơn, căn bản không khả năng có người đến, coi như thực có người đến, long thi khổng lồ như vậy, bọn họ cũng mang không đi.

Đi được nửa đường, bỗng nhiên Tổ An hỏi thăm Mị Ly:

- Hoàng hậu tỷ tỷ, đợi lát nữa ngươi không được nhìn lén đấy?

Đến từ Mị Ly, điểm nộ khí +513!

- Bản cung là nhân vật bậc nào, sao có thể nhìn lén những sự tình bẩn thỉu kia của ngươi!

Mị Ly thẹn quá hoá giận nói.

- Ta tiếp tục ngủ say, về sau đừng đến phiền ta.

Nói xong liền không còn âm thanh nữa.

Lặng lẽ gọi nàng vài tiếng, quả nhiên không có động tĩnh, lúc này Tổ An mới buông lỏng một hơi.

Ôm Trịnh Đán đi vào sơn động, Tổ An đang muốn nói gì, lại bị môi đỏ mềm mại dính sát.

Hiển nhiên dược tính của Trịnh Đán đã triệt để phát huy.

Ôn hương noãn ngọc trong ngực, lại cảm nhận được đối phương chủ động, nếu như Tổ An lại thờ ơ, thì không phải là nam nhân rồi.

Hô hấp, động tác của hai người đều trở nên kịch liệt.

Váy của Trịnh Đán vốn đơn bạc, trước đó lại bị Hồng Long cắt rơi một mảng lớn, vốn cũng không còn lại bao nhiêu.

Cơ hồ trong nháy mắt, quần áo trên người bọn họ hóa thành từng mảnh bươm bướm bay múa, lộ ra thân thể hoàn mỹ để vô số bang chúng của Cự Kình Bang nửa đêm tưởng tượng.

Đột nhiên Trịnh Đán dường như khôi phục một tia thanh minh, vội vàng đè Tổ An lại, đôi mắt sóng nước yêu kiều, đồng thời xen lẫn mấy phần giãy giụa và sợ hãi, mềm giọng cầu khẩn:

- Không... Không được, trước khi ta thành thân không thể thất thân.

Quan niệm từ nhỏ đến lớn để cho nàng khắc rất nhiều chuyện vào sâu trong linh hồn, cho dù ở loại tình huống này cũng nhớ đến kiên trì nhiều năm qua.

Nàng không nói còn tốt, càng như vậy ngược lại để Tổ An càng chịu không được.

Lần trước bị nàng như vậy làm thất bại trong gang tấc, lần này sao có thể tái phạm sai lầm giống nhau?

Còn Trịnh Đán, thời khắc này chỉ cảm thấy đầu óc của mình trống rỗng, bàn tay của hắn bỗng nhiên dùng sức bóp lấy một cái..

- Uhm..

Đột nhiên xuất hiện hơi đau từ trước ngực truyền tới, thiếu nữ nhịn không được phát ra tiếng rên rỉ làm cho nam nhân điên cuồng, này làm Tổ An càng thêm quá mức, miệng hắn ngậm lấy thùy tai của thiếu nữ, hai tay không ngừng đùa bỡn cặp núi non cao ngất trước ngực.

Lúc này Trịnh Đán cảm thấy trái tim của mình giống như bị hắn cầm chặt, hai bầu nhũ hoa đã bắt đầu sưng trướng, đồng thời truyền đến từng làn điện khô nóng tê dại!

Hai tay Tổ An rất có kỹ xảo đùa bỡn cặp thỏ ngọc kia, trong miệng ngậm lấy thùy tai của nàng nhẹ nhàng nhay cắn, còn thổi nhiệt khí vào lỗ tai nàng!

- n…

Dưới sự kích thích của hắn, thân thể của Trịnh Đán càng thêm nóng rực lên!

- Uhm…

Lúc này mỹ nhân nằm trong lòng Tổ An, cả người tỏa nhiệt như bốc lửa, đưa tay sờ lên khu vực thần bí, bàn tay không khỏi ướt đẩm…

Bàn tay của Tổ An không bị khống chế, dò xét đến cửa miệng u cốc của nàng, thân thể mềm mại của Trịnh Đán chấn động, cặp đùi thon khép lại, giống như chống đỡ vật lạ muốn đến xâm lấn vào cửa hang động nhỏ bé của mình.

- Á...

Trong miệng nàng rên lên, thân thể có chút tránh né, bộ dáng cực kỳ thống khổ.

Một hàng thanh lệ trượt xuống, hai người hoàn toàn hòa làm một thể.

...

Cũng không biết qua bao lâu, ánh mắt của Trịnh Đán khôi phục vài tia thanh minh.

Tổ An có chút áy náy nói:

- Ngươi sẽ không trách ta chứ.

Trịnh Đán hơi lắc đầu, cánh tay ngọc trắng noãn nhẹ nhàng ôm hắn, dùng thân thể nói hết thảy.

Qua một lát, nàng lại cảm giác được trong thân thể dâng lên một cỗ nhiệt ý, tình cảnh giống vừa rồi trúng độc như đúc, không khỏi nghĩ đến lời Trần Huyền nói.

Khuôn mặt nàng kiều diễm ướt át, bất quá việc đã đến nước này, nàng cũng không lo được nhiều như vậy, tiến đến bên tai hắn nhỏ giọng nói:

- A Tổ, ta trúng độc tên là Hoan Lạc Thập Bát Độ .

- Ta biết.

Tổ An sững sờ, không hiểu nàng bỗng nhiên nói cái này là có ý gì.

Thấy hắn không có minh bạch ý tứ của mình, sắc mặt Trịnh Đán càng đỏ, đành phải giải thích:

- Tên như ý nghĩa, chính là phải độ... mười tám lần...

Trong nội tâm nàng mắng Trần Huyền gần chết, cũng không biết hắn từ nơi nào làm ra dược vật hèn hạ như vậy.

Ánh mắt Tổ An trừng tròn trịa, có điều rất nhanh thì cười:

- Nguyện ý vì tiểu thư cống hiến sức lực!

- n… ngươi vào đi… nhẹ chút…

Bạch… phạch… phạch…

Bình Luận (0)
Comment