...
Lại không biết qua bao lâu, Trịnh Đán ôm chặt lấy Tổ An, toàn thân run rẩy.
Cả người nàng nổi đầy đốm đỏ li ti, cơ thể co giật kịch liệt, từ trong hoa huyệt phun ra từng làn âm tinh nóng hổi.
Một lúc lâu sau mới thở ra hơi, có chút quan tâm thay Tổ An lau mồ hôi:
- Ngươi có thể quá mệt mỏi hay không.
Tổ An cười ha ha:
- Cô nương xinh đẹp như vậy ở trước mặt, trong thiên hạ không có nam nhân nào sẽ mệt mỏi.
Trịnh Đán nở nụ cười xinh đẹp, dư vị cao triều để cho nàng càng kiều diễm hơn ngày bình thường ba phần.
Nàng vốn cũng không phải loại tính tình gò bó theo khuôn phép, Hoan Lạc Thập Bát Độ lại thêm vừa rồi hai người quan hệ thân mật, triệt để nhen nhóm áp lực nhiều năm ở sâu trong nội tâm.
Chăm chú ôm lấy Tổ An, ôn nhu thì thầm ghé vào lỗ tai hắn nỉ non:
- A Tổ, ngươi có cảm giác chúng ta bây giờ quan hệ giống như hồ và trăng không.
- Hồ và trăng?
Tổ An mờ mịt, chẳng lẽ vị tiểu thư này còn có tâm tình ngâm thơ tác đối?
- Ta là hồ, ngươi là trăng.
Trịnh Đán cười ngòn ngọt.
- Hồ dưới trăng trên, trăng trong hồ, ta ở dưới ngươi, ngươi ở trong ta...
Nói đến một nửa thì vũ mị cười rộ lên.
Tổ An chỉ cảm thấy một cỗ nhiệt lực càn quét toàn thân, tiểu huynh đệ kém chút nổ tung, nữ nhân này thật là yêu tinh trong yêu tinh.
Thanh âm da thịt va chạm lại vang lên, tiếng rên rỉ vang vọng cả sơn động, để người nghe nhiệt huyết sôi trào.
...
Lại cách thật lâu, toàn thân Tổ An cứng đờ, phảng phất như có chút do dự, dù sao đối phương có hôn ước, vạn nhất không cẩn thận mang thai mà nói...
Phảng phất như phát giác được hắn lo lắng, Trịnh Đán dùng ánh mắt tràn ngập yêu thương và ôn nhu nhìn hắn:
- Không sao, địa phương mặt trời cũng không bắn vào được, ca ca ngươi lại có thể bắn thoải mái.
Tổ An hổ gầm một tiếng, chỗ nào còn nhịn được, từng làn tinh hoa bắn sâu vào tận đáy tử cung của nàng.
- A…
Trịnh Đán ôm chặt lấy thân thể của tình lang, cả người run rẩy co giật, phát ra tiếng rên rỉ kiều mị mà mê hồn.
...
Trong một góc sơn động, hư ảnh linh hồn của Mị Ly như ẩn như hiện, trên mặt lại hiện ra vẻ đỏ ửng:
- Nếu nữ nhân này ở trong hậu cung, tuyệt đối là họa thủy tập hợp ngàn vạn sủng ái vào một thân.
Mấu chốt là trên người đối phương có khí chất đoan trang và vũ mị hoàn mỹ hoán đổi, trên đời này chỉ sợ không có nam nhân nào chịu được.
Bỗng nhiên, nàng chú ý tới Tổ An lại đè lên người mỹ nhân, không khỏi nghẹn họng nhìn trân trối:
- Thật sự là thập bát độ sao... Gia hỏa này thật biến thái, nữ nhân nào có thể chịu được hắn dằn vặt chứ.
Gương mặt càng ngày càng đỏ, cuối cùng nàng chịu không được, trực tiếp phong bế ngũ thức, lần nữa tiến vào ngủ say.
...
- Đừng ngủ nữa, tỉnh!
Sáng sớm ngày thứ hai, Tổ An bị thanh âm bất mãn của Mị Ly đánh thức.
- Làm sao vậy Hoàng hậu tỷ tỷ.
Tổ An còn buồn ngủ nhìn linh hồn thể của Mị Ly ở cách đó không xa.
Đồng thời nhìn Trịnh Đán một chút, phát hiện nàng rúc vào ngực mình ngủ say, khóe môi nhếch lên ý cười ngọt ngào và thỏa mãn.
Mị Ly hừ lạnh:
-Nngươi lấy hạt châu kia ra nghiên cứu một chút, nhìn xem đến cùng là bảo bối gì.
Gia hỏa này giày vò một đêm, hại mình căn bản không có cách nào nghỉ ngơi, dù nàng phong bế ngũ thức, nhưng trong đầu vẫn tràn đầy hình ảnh kia.
Kết quả gia hỏa này làm xong liền nằm ngáy o o!
Nghĩ tới đây nàng cực kỳ khó chịu, sau đó quang minh chính đại tìm lý do gọi hắn dậy.
- A ...
Trong lòng Tổ An cũng có chút hiếu kỳ, lục lọi trong quần áo, rất nhanh tìm đến hạt châu kia.
- Ra ngoài lại nói, ta không muốn nhìn thấy nữ nhân khác quần áo không chỉnh tề.
Mị Ly hừ lạnh, trước tiên bay ra ngoài.
Cúi đầu nhìn da thịt trong trắng lộ hồng của Trịnh Đán, nghĩ thầm nào chỉ là quần áo không chỉnh tề.
Tổ An ngượng ngùng cười cười, nhẹ hôn lên má đối phương, tay còn bóp bóp bộ ngực mềm mại kia vài cái, sau đó theo nàng ra ngoài, vừa mới đứng dậy, chỉ cảm thấy cước bộ phù phiếm, cả người như giẫm ở trên bông.
Mị Ly liếc hắn một chút, hiển nhiên cũng đoán được là cái gì.
Tổ An cười cười.
- Đưa nguyên lực của ngươi vào trong hạt châu đi, sau đó lại đưa từng chút thần thức vào.
Mị Ly hừ lạnh, bắt đầu chỉ điểm hắn làm sao vận dụng thần thức của mình.
Tổ An gật đầu, y dạng họa hồ lô, thần thức tràn vào trong, không khỏi giật nảy cả mình.
Tổ An cảm giác được thần thức của mình như tiến vào một không gian sương mù mông lung to lớn, xung quanh tất cả đều là vụ khí màu xám, căn bản không có cách nhìn xa.
Hắn nỗ lực để ý thức thăm dò vào chỗ sâu, nhưng bất kể hắn xâm nhập như thế nào, cảnh vật xung quanh cũng không có biến hóa, trạng thái hỗn độn như trước khi Bàn Cổ khai thiên.
Qua một lúc tinh thần lực của hắn gần như khô kiệt, không cách nào xâm nhập.
- Hạt châu này có chút cổ quái.
Lúc này bên tai truyền đến thanh âm của Mị Ly.
Mị Ly ở trình độ nào đó mà nói, thì cùng linh hồn của hắn là một thể, hết thảy hắn nhìn thấy, Mị Ly tự nhiên cũng có thể nhìn thấy.
- Hoàng hậu tỷ tỷ có nhận ra hạt châu này không? Ta nhớ trước đó con Hồng Long kia xưng nó là Lưu Ly Bảo Châu.
Tổ An vội vàng hỏi.
Hắn có tự mình hiểu lấy, đối với thế giới này hắn chỉ là kẻ ngoại lai, lý giải thực sự quá ít.
Nhưng Mị Ly không giống, tu vi cao thâm, lại từng là thượng vị giả, kiến thức tuyệt đối không phải người bình thường có thể so sánh.
Mị Ly lắc đầu:
- Lưu Ly Bảo Châu? Chưa từng nghe qua, chỉ biết nó có quy tắc không gian cực kỳ rườm rà, hơn nữa hẳn là bởi vì bị hao tổn quá nghiêm trọng, hoặc bị phong ấn đại bộ phận công năng, cho nên mới khó phân biệt như vậy.
- Phong ấn?