Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 667 - Chương 667: Ra Chuyện (2)

Chương 667: Ra Chuyện (2) Chương 667: Ra Chuyện (2)

Kỷ Đăng Đồ uy hiếp nói:

- Nhanh viết phần sau cho ta xem, đằng sau ngươi nhất định phải viết nhân vật chính nghịch tập, nhất định phải thuần ái, không cho phép lại có tình tiết như thế phát sinh!

Tổ An bất đắc dĩ:

- Đã nói bao nhiêu lần, thứ này không phải do ta viết, ta chỉ ghi chép mà thôi.

- Ta mặc kệ, nếu để ta nhìn thấy tình tiết như vậy phát sinh, ta sẽ đánh ngươi!

Kỷ Đăng Đồ thở phì phò nói.

Đến từ Kỷ Đăng Đồ, điểm nộ khí +200!

- Ách, ta sẽ tận lực.

Tổ An nghĩ thầm ta cũng không có thời gian biên câu chuyện mới cho ngươi, cứ dựa theo kịch bản cũ, thích thì xem, không thích… cút.

Dù sao lần này đến mua thuốc, về sau sẽ không thường đến, ngươi muốn đánh cũng không có cơ hội.

Lúc này Kỷ Đăng Đồ mới hài lòng gật đầu:

- Này mới đúng nha, hôm nay ngươi tìm ta làm gì.

Nói đến chính sự, Tổ An nhất thời lên tinh thần:

- Muốn mua chút thuốc.

Kỷ Đăng Đồ tỉ mỉ quan sát hắn một chút, sau đó gật đầu:

- Không sai, hao tổn quá độ, nên bồi bổ một chút.

Tổ An:

- ? ? ?

Kỷ Đăng Đồ sờ râu, có chút bát quái nói:

- Nha đầu Sở gia kia ngày bình thường lãnh lãnh đạm đạm, nhìn như thanh tâm quả dục, không nghĩ tới nhu cầu lớn như vậy.

Tổ An:

- ...

- Dừng lại dừng lại, ta tới tìm ngươi là muốn mua thuốc chữa thương.

Gia hỏa này nói cái gì đấy, nếu để cho Sở Sơ Nhan biết, còn không phải xấu hổ chết, hơn nữa lan truyền ra, ta không muốn mặt mũi sao?

- Thuốc trị thương...

Nghe vậy, Kỷ Đăng Đồ không còn hứng thú, tiện tay chỉ chỉ.

- Bên kia, mười lượng bạc một bình, chính ngươi chọn đi.

Tổ An đi qua thử xem, bất mãn nói:

- Mặt hàng bình thường, ta cần là cao cấp nhất, là thứ ngươi thường cho Tiểu Hi, lần trước ở trong bí cảnh ta thử qua, hiệu quả cũng không tệ lắm.

- Mẹ nó, khó trách đều nói sinh nữ nhi đều là hàng kém chất lượng.

Kỷ Đăng Đồ hùng hùng hổ hổ từ trong ngăn tủ lấy ra một cái bình sứ.

- Ngọc Tủy Hoàn Hồn Đan, mặc kệ thương tổn nặng bao nhiêu, chỉ cần còn thở, cơ bản đều có thể cứu sống, đương nhiên nếu ngươi chọc phải gia hỏa quá lợi hại, thuốc này cũng chưa chắc hữu hiệu. Một viên năm ngàn lượng, nể tình ngươi viết truyện cho lão tử xem mới giảm giá, đổi thành người khác, ít nhất cũng phải 10 ngàn!

- Năm ngàn lượng?

Tổ An kinh ngạc, vậy lần trước mình ở trong bí cảnh ăn bao nhiêu bạc.

- Hừ, chê đắt thì đừng mua.

Kỷ Đăng Đồ nữa nằm trên ghế, một bộ có thích mua hay không thì tùy.

Tổ An mỉm cười:

- Thuốc có thể cứu mạng, sao có thể chê mắc chứ, còn bao nhiêu, ta mua hết.

Trong bình chỉ mười viên, cảm giác tương lai chưa hẳn đủ.

- Ta xém chút quên ngươi là chó nhà giàu.

Kỷ Đăng Đồ hừ lạnh.

- Thuốc này rất khó luyện chế, dược liệu cần thiết lại trân quý, còn lại phải lưu cho Tiểu Hi nhà chúng ta phòng thân, không bán.

Nghe nói lưu cho Kỷ Tiểu Hi, Tổ An tự nhiên không có ý tứ mở miệng, nghĩ thầm thật là một sủng nữ cuồng ma, tùy thời tùy chỗ đều nghĩ đến nữ nhi của mình.

- Vậy mua chút thuốc trị thương bình thường đi.

Công pháp của hắn khẳng định sẽ rất hay thụ thương, cũng chưa chắc mỗi lần đều cần dùng thuốc trân quý như thế.

- Tiểu Hi, đi ra bán thuốc cho Tổ An.

Kỷ Đăng Đồ gào cuống họng, hắn lười làm những chuyện nhỏ nhặt này.

Kết quả nửa ngày không có phản ứng, làm mặt mũi của hắn có chút khó coi:

- Tiểu Hi?

Lại gọi mấy lần, Kỷ Tiểu Hi mới hồi âm:

- Không ra, chính ngài bán đi!

- Ha ha, con bé này, càng ngày càng không ngoan ngoãn như khi còn bé.

Kỷ Đăng Đồ đứng dậy, một bộ muốn đi giáo huấn nàng, bất quá cuối cùng vẫn không nỡ, quay đầu hung tợn nhìn Tổ An.

- Ngươi thật không có khi dễ nàng?

- Tuyệt đối không có, không tin ngươi gọi nàng ra hỏi xem.

Tổ An trấn định nói, hắn hiểu tính tình của Kỷ Tiểu Hi, nàng làm sao có thể nói sự tình như thế.

Nghe hắn chắc chắn như thế, Kỷ Đăng Đồ hơi tin, sau đó tự mình đi giúp hắn gói thuốc.

Thấy hắn cần số lượng to lớn, Kỷ Đăng Đồ kỳ quái liếc hắn một cái:

- Ngươi gây bao nhiêu địch nhân, chuẩn bị nhiều thuốc như vậy làm gì?

- Đi ra ngoài lăn lộn, cẩn thận luôn tốt.

Tổ An cười nói.

Kỷ Đăng Đồ hừ lạnh:

- Về sau nhất định phải để Tiểu Hi cách ngươi xa một chút, bằng không sớm muộn gì cũng sẽ bị ngươi liên lụy.

Tổ An cười khổ, bây giờ Kỷ Tiểu Hi đã cách hắn đủ xa, cơ bản không nói chuyện với mình nha.

Cuối cùng dùng 60 ngàn lượng, Tổ An lặng lẽ chứa dược tài vào Lưu Ly Bảo Châu, lúc này trong lòng mới hơi an định.

n, còn phải chuẩn bị thức ăn, đồ dùng sinh hoạt...

Tổ An lại ở trên chợ càn quét một vòng, dù sao không gian của Lưu Ly Bảo Châu to lớn, thả đồ vật ở bên trong sẽ không hư.

Chờ hắn trở lại Sở gia, phát hiện Sở phủ bị bao phủ ở trong khí tức nặng nề.

- Xảy ra chuyện rồi!

Thấy hắn về, Sở Sơ Nhan trầm giọng nói.

Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Sở Sơ Nhan, Tổ An giật mình:

- Làm sao vậy?

- Theo ta tới đại sảnh nghị sự, trên đường ta sẽ chậm rãi nói với ngươi.

Sở Sơ Nhan kéo tay hắn đi vào nội phủ.

- Cha ta bị Tang Hoằng giam ở Nhật Diệu Thành.

Sở Sơ Nhan nói.

Tổ An kinh ngạc:

- Làm sao có thể, nhạc phụ đại nhân là Công Tước, hơn nữa tu vi cao thâm, Tang Hoằng làm sao dám bắt hắn.

- Hắn tự nhiên có lý do đường hoàng.

Sở Sơ Nhan giải thích.

- Xét đến cùng vấn đề vẫn ở chỗ những diêm dẫn trước kia.

Trải qua nàng giải thích, Tổ An minh bạch đầu đuôi sự tình.

Nguyên lai lần trước Uông Nguyên Long bị bắt, chịu không nổi thủ đoạn của Trần Huyền, khai ra tuyến đường cùng với thời gian Uông gia vận chuyển diêm dẫn.

Bình Luận (0)
Comment