Ai, thế giới này thật đáng sợ, mặt ngoài nàng vẫn là bạn thân của Sở Sơ Nhan, kết quả vụng trộm muốn lấy đồ vật đẩy đối phương vào chỗ chết.
Nghĩ đến đây hắn có chút không thoải mái, bất quá nghĩ lại, tuy Bùi Miên Mạn dối trá với Sở gia, nhưng đối với mình coi như không tệ.
Trong lúc nhất thời để hắn không biết nên làm sao cho phải.
Sở Sơ Nhan thở dài một hơi:
- Bây giờ người là dao thớt ta là thịt cá, người ta nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của thì có biện pháp gì.
Tổ An lấy lại tinh thần:
- Ngươi sẽ không dự định giao sổ sách cho hắn đó chứ?
- Đương nhiên sẽ không, chỉ là vì mặt mũi của mọi người, nên không làm khó coi như vậy mà thôi.
Sở Sơ Nhan đáp.
Tổ An nhịn không được nói:
- Ta có chút không hiểu, trên tay các ngươi có đại sát khí như thế, vì sao không sử dụng?
- Sử dụng?
Sở Sơ Nhan sững sờ.
- Làm sao sử dụng?
Tổ An nói:
- Cái đồ chơi này không khác gì vũ khí hạt nhân nha... Ách, ngươi đừng quản vũ khí hạt nhân là cái gì, ý tứ là nhiều chứng cứ phạm tội của quan viên ở trong tay các ngươi như vậy, ngươi hoàn toàn có thể dùng ra áp chế bọn họ nha.
- Nhưng như vậy, mọi người sẽ triệt để vạch mặt.
Sở Sơ Nhan cau mày nói.
- Bây giờ Sở gia sắp xong đời, ngươi còn cố kỵ những thứ này?
Tổ An nói.
- Thế nhưng song phương quan hệ vốn không tệ lắm, có lẽ mọi người sẽ nể tình âm thầm tương trợ, nhưng nếu triệt để chọc giận bọn hắn, bọn họ khoanh tay đứng nhìn thì làm sao bây giờ?
Sở Sơ Nhan lo âu nói.
- Ngươi đây là quan tâm sẽ bị loạn.
Tổ An nói.
- Vậy ta hỏi ngươi, Sở gia xảy ra chuyện lâu như vậy, những người kia có ai giúp đỡ.
Sở Sơ Nhan há hốc mồm, cuối cùng không thể nói gì.
Tổ An thở dài:
- Nếu ta là những người kia, ta ước gì Sở gia các ngươi sớm xong đời, như vậy sẽ không có người uy hiếp, ngươi cảm thấy những người này làm sao có thể xuất thủ cứu giúp.
- Khó trách...
Sở Sơ Nhan không phải người ngu, chỉ bất quá trước đó ở trong cuộc, nên mới mơ hồ, bây giờ được điểm tỉnh, lập tức kịp phản ứng.
- Vậy chúng ta nên làm cái gì?
- Trực tiếp đi tìm những người kia, uy hiếp bọn họ, nếu không quản, mọi người đồng quy vu tận!
Tổ An nói.
- Dựa theo ngươi nói, những người kia phân tán đến mỗi bộ môn của triều đình, đây tuyệt đối là một cỗ lực lượng cực kỳ to lớn.
- Trong khoảng thời gian này Sở gia liên tiếp xảy ra chuyện, nói cho cùng là bởi vì Tang Thiên ở trong tối đối phó các ngươi.
- Coi như giải quyết sự tình diêm dẫn lần này, lần sau Tang Hoằng lại sẽ tìm sự tình khác đối phó Sở gia, cũng không tin các ngươi không chết.
- Cho nên phải từ trên căn bản giải quyết vấn đề, không chỉ xử lý nguy cơ lần này của Sở gia, còn phải triệt để giải quyết Tang Hoằng. Nếu ngươi nói là thật, những người kia tuyệt đối có năng lực giúp các ngươi giải quyết Tang Hoằng. Nhưng điều kiện tiên quyết là, ngươi phải buộc bọn họ!
Sở Sơ Nhan trầm tư thật lâu, cuối cùng ánh mắt kiên định:
- Tốt, ta sẽ đi kinh thành một chuyến, năm đó những người kia tham nhiều như vậy, những năm này Sở gia vẫn thay bọn họ chùi đít, bọn họ cũng phải vì Sở gia làm chút chuyện!
Tổ An cười ha ha:
- Nói hay lắm, ta đi cùng ngươi.
Nhưng Sở Sơ Nhan lắc đầu:
- Không, ngươi phải lưu lại.
Tổ An mộng bức:
- ...
Sao có loại cảm giác lấy đá đập chân mình thế nhỉ, sớm biết thì không nên nghĩ kế cho nàng.
Sở Sơ Nhan nói:
- A Tổ, bây giờ cha ta bị Tang Hoằng giam giữ, ta lại rời đi, trong nhà chỉ còn lại mẫu thân và Tiểu Chiêu, ngươi cũng biết Nhị thúc Tam thúc một mực ngấp nghé quyền lực của chúng ta, lại thêm Tang gia, Ngô gia, Trịnh Viên nhìn chằm chằm, ở dưới loạn trong giặc ngoài, ta thật sự không yên lòng.
- Tiểu Chiêu không hiểu chuyện, tính khí của mẫu thân lại ngay thẳng, ta đi mà nói, các nàng khẳng định sẽ nháo ra chuyện.
Tổ An khó xử:
- Lão bà, ngươi cũng không phải không biết thái độ của mẫu thân ngươi với ta, nàng sẽ không nghe ta nói, cho nên ta lưu lại có ý nghĩa gì chứ.
- Nàng cũng không phải tận lực nhằm vào ngươi, chủ yếu là vì lo lắng cho ta quá mức.
Sở Sơ Nhan nắm tay hắn.
- A Tổ, trong khoảng thời gian này xác thực ủy khuất ngươi.
Tổ An thuận thế ôm vòng eo mềm mại không xương của nàng:
- Ha ha, mỗi đêm có lão bà xinh đẹp như vậy cùng lăn giường, không có chút ủy khuất nào.
Sở Sơ Nhan má ngọc ửng đỏ, nhịn không được xì một miệng:
- Không đứng đắn.
Tổ An ôm nàng:
- Lão bà, ta thật không yên lòng ngươi đi kinh thành một mình.
Sở Sơ Nhan mỉm cười:
- Trước khi biết ngươi, ta cũng thường xuyên đi xa nhà, lại nói, tu vi của ta còn cao hơn ngươi đó, hừ hừ.
Tổ An xạm mặt lại:
- Nói cái này tổn thương cảm tình nha.
Nói đến chuyện này không khỏi nhức cả trứng, tuy hắn bật hack, nhưng tu vi của các hồng nhan tri kỷ đều cao hơn hắn.
Thậm chí ngay cả cặn bã như Sở Hoàn Chiêu, mới đầu tu vi cũng nghiền ép hắn, còn khi dễ hắn một đoạn thời gian.
Sở Sơ Nhan tựa đầu lên vai hắn:
- A Tổ, ta biết ngươi không giống phế vật trong mắt thế nhân, ngược lại rất có bản lĩnh, cho nên ta tin tưởng ngươi nhất định có thể ở trong khoảng thời gian ta rời đi này giúp ta bảo vệ tốt mẫu thân và muội muội.
- Đừng có tâng bốc.
Dù miệng nói như vậy, nhưng được Sở Sơ Nhan thổi phồng, vẫn để hắn có chút lâng lâng.
Trở lại Sở gia, Sở Sơ Nhan triệu tập Tần Vãn Như và Sở Hoàn Chiêu lại, nói ra dự định của mình.
Tần Vãn Như hưng phấn:
- Không sai, đã sớm nên phản kích rồi! Cha ngươi cái gì cũng tốt, chỉ là có chút do dự thiếu quyết đoán, bây giờ bị người khi dễ lên đầu, còn chú ý nhiều như vậy.