Tổ An nghe mà âm thầm tắc lưỡi, nghĩ thầm nữ nhân này quả nhiên là tính tình nóng nảy, hết thảy đều đi thẳng về thẳng.
Sở Hoàn Chiêu thì không muốn:
- Tỷ tỷ, ngươi phải đi bao lâu?
Sở Sơ Nhan ôm muội muội, ôn nhu nói:
- Nhanh thì tháng ba, chậm thì nửa năm, trong khoảng thời gian này ngươi ở nhà phải nghe lời mẫu thân và tỷ phu, đừng có nghịch ngợm gây sự.
Sở Hoàn Chiêu ân một tiếng:
- Yên tâm đi, ta nhất định không hồ nháo.
Trải qua biến cố lần này, dường như nàng trầm ổn hơn trước kia rất nhiều.
Tần Vãn Như hơi kinh ngạc, để Tiểu Chiêu nghe lời mình thì thôi, nghe lời tỷ phu tính toán là chuyện gì?
Mấu chốt là lấy tính khí của Tiểu Chiêu, lại không có chút phản bác.
Lúc này Sở Sơ Nhan từ trong ngực lấy ra một quyển sách nhỏ:
- Nương, sổ sách này do ngươi bảo quản, lần này ta đi kinh thành, không tiện mang nó ở trên người.
Nếu nàng đi uy hiếp người, tự nhiên không thể mang theo át chủ bài, bằng không người ta trực tiếp trở mặt, xuất thủ bắt giữ nàng mà nói, sổ sách này chẳng phải cũng rơi xuống trong tay địch nhân?
Tần Vãn Như tự nhiên cũng minh bạch đạo lý này, cẩn thận cất sổ sách:
- Yên tâm, nương nhất định bảo quản tốt, trừ khi ta chết!
Tổ An nhịn không được nói:
- Còn không có đến một bước này, đừng nói lời không may như vậy.
Tần Vãn Như vô ý thức nguýt hắn một cái, bất quá lần đầu tiên không có phản bác.
Sở Hoàn Chiêu lo âu nói:
- Tỷ tỷ, tỷ sẽ không gặp nguy hiểm chứ.
Sở Sơ Nhan sờ đầu nàng:
- Yên tâm Tiểu Chiêu, lấy tu vi của tỷ tỷ, tự vệ khẳng định không có vấn đề.
- Tuy tỷ tỷ ở trong đồng lứa tu vi rất lợi hại, nhưng kinh thành có rất nhiều lão quái vật, lỡ có người không để ý đến thân phận ra tay thì làm sao bây giờ?
Mặc dù ngày bình thường Sở Hoàn Chiêu tùy tiện, nhưng không có nghĩa là nàng ngu xuẩn.
Thấy muội muội cũng bắt đầu suy nghĩ, Sở Sơ Nhan mỉm cười:
- Yên tâm đi, chỉ cần sổ sách vẫn còn, những người kia không dám ra tay với ta.
Sau khi nói xong, nàng nghiêm mặt nhìn về phía hai người khác:
- Nương, A Tổ, ta sẽ cách một đoạn thời gian báo tin bình an một lần, nếu như liên tiếp mấy ngày mất đi tin tức, như vậy chứng minh ta đã xảy ra chuyện, đến thời điểm đó các ngươi trực tiếp công khai sổ sách, Sở gia chúng ta có hết thảy là ở trên chiến trường đánh xuống, có dũng khí không sợ ngọc đá cùng vỡ.
Tần Vãn Như nắm tay nữ nhi, có chút nghẹn ngào:
- Sơ Nhan...
Tuy ngày bình thường nàng kiên cường, nhưng dù sao cũng là nữ nhân, bây giờ trượng phu xảy ra chuyện, nữ nhi đạp vào hành trình chưa biết, tương lai của Sở gia ở trong sương mù, đáy lòng yếu đuối nhất thời hiển lộ ra.
Nàng vừa dẫn đầu, hai nữ nhi trong khoảng thời gian này lo lắng và bi thương cũng nhịn không được nữa, từng người nước mắt rưng rưng.
Tổ An vốn định khuyên giải, nhưng biết thời điểm này nói cái gì cũng vô nghĩa, còn không bằng để các nàng phát tiết một chút, miễn cho nhẫn nhịn ngột ngạt.
Ba mẫu nữ ôm khóc một hồi, tâm tình dần dần ổn định lại.
Lúc này Tần Vãn Như mới chú ý tới bên cạnh còn có Tổ An, hơi đỏ mặt, vội vàng lau nước mắt, ngồi thẳng thân thể:
- Đúng rồi Sơ Nhan, lần này đi kinh thành, thuận tiện thăm hỏi tam... tam đệ một chút, những năm này một mình hắn ở kinh thành, thực sự là quá ủy khuất hắn.
Tổ An nghĩ thầm rất sớm đã nghe nói Sở gia Tiểu Thế Tử ở kinh thành đọc sách, đáng tiếc cho tới bây giờ chưa thấy qua.
Không biết đứa em vợ này dễ ở chung không?
Bất quá có dễ hay không cũng không quan hệ, coi như không dễ ở chung, đánh mông một trận tự nhiên sẽ dễ ở chung.
- Ừm.
Sở Sơ Nhan gật đầu nói.
- Còn nữa, đến thời điểm nếu như cần trợ giúp, thì đi tìm ông ngoại.
Tần Vãn Như nhắc nhở.
Tổ An giật mình, Sở gia là công tước, có thể trở thành chính thê của Sở Trung Thiên, còn nhiều năm áp chế trượng phu không có cách nào nạp thiếp, chắc hẳn nhà mẹ để cũng là danh môn vọng tộc, chỉ bất quá vì sao trước kia không có nghe người ta nhắc qua.
Sở Sơ Nhan do dự:
- Nương, nhà ông ngoại và Sở gia chúng ta không phải có chút...
- Dù sao cũng máu mủ tình thâm, hắn không đến mức thấy chết không cứu.
Tần Vãn Như do dự một chút nói.
- Nếu hắn thật nhẫn tâm, ngươi có thể đi tìm tiểu di, nàng nhất định sẽ giúp.
Nghe đến tiểu di, trên mặt Sở Sơ Nhan lộ ra nụ cười:
- Được.
Trở lại Thanh âm Các, Tổ An có chút hiếu kỳ hỏi thăm Sở Sơ Nhan:
- Mẹ ngươi còn có muội muội?
- Đúng thế.
Sở Sơ Nhan bắt đầu thu dọn đồ đạc.
- Thân không?
- Đương nhiên là thân, khi ta còn bé tiểu di rất tốt với ta, đáng tiếc đã nhiều năm không gặp.
Nhớ lại quá khứ, trên mặt Sở Sơ Nhan lộ ra ý cười ấm áp.
Tổ An a một tiếng, nghĩ đến một việc, vội vàng nhắc nhở:
- Đúng rồi, ngươi phải nhớ kỹ lần này ngươi là đi uy hiếp những người kia, mà không phải cầu bọn hắn giúp đỡ, ngươi cũng không được vì lợi ích gia tộc mà làm ra một số việc ngốc.
Sở Sơ Nhan sững sờ:
- Việc ngốc gì?
Tổ An do dự một chút, cuối cùng giải thích:
- Nói thí dụ như có chút gia tộc lấy trong sạch của ngươi áp chế, muốn cái kia mới nguyện ý ra tay trợ giúp Sở gia, ngươi cũng đừng có ngu ngốc mà đáp ứng.
Kiếp trước trong phim, tình tiết máu chó như vậy quá nhiều, hắn cũng không muốn phát sinh ở trên người mình, cho nên sớm tiêm phòng.
Sở Sơ Nhan hé miệng cười duyên:
- Ai u, ngươi là đang ghen?
Tổ An hừ lạnh:
- Ta chỉ là đang nhắc nhở ngươi.
- Yên tâm, ta lại không ngốc, hơn nữa...
Sắc mặt Sở Sơ Nhan đỏ lên.
- Trong lòng ta... Không có nam nhân nào vượt qua ngươi.