Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 679 - Chương 679: Biện Pháp Khác

Chương 679: Biện Pháp Khác Chương 679: Biện Pháp Khác

Tổ An nghe mà cảm xúc bành trướng, lập tức bế nàng lên giường.

- Chờ một chút...

Sở Sơ Nhan có chút bối rối, lấy ra một quyển sách.

- Ngươi cất kỹ cái này.

Tổ An tập trung nhìn vào, chỉ thấy phía trên có mấy chữ... “Kiếm Tiên bá đạo 99 ngày đòi yêu”.

Tổ An không khỏi mộng bức:

- Tình huống như thế nào, đưa ta quyển sách này làm gì?

Sở Sơ Nhan hơi đỏ mặt:

- Ngươi cũng biết ta ra ngoài làm chính sự, không tiện xem sách này, cho nên ngươi giúp ta cất giữ.

Tổ An:

- ...

- Ngươi để ở trong phòng không phải được?

Sở Sơ Nhan khẽ cắn răng:

- Không được, vạn nhất bị người nhìn thấy, ta sẽ mất hết mặt mũi.

Tổ An cười ha ha:

- Nguyên lai Sở đại tiểu thư chúng ta cũng sợ mất mặt.

Không thể không nói, cái này xác thực rất xấu hổ.

Đổi lại là ta xem sách này bị người phát hiện, cũng sẽ đào kẽ đất chui xuống.

- Ta mặc kệ, đến trước mắt chỉ có ngươi biết sự kiện này, đây là bí mật giữa hai vợ chồng chúng ta, ngươi quyết không thể để người khác biết.

Sở Sơ Nhan tựa đầu vào trong ngực hắn, hiển nhiên đã rất thẹn.

- Tốt tốt, ta bảo quản giúp ngươi.

Rất ít thấy nàng có thần thái tiểu nữ nhi như vậy, ngửi mùi thơm từ sợi tóc truyền đến, tâm tình của Tổ An cực kỳ vui mừng.

- Vậy ngươi nhất định phải đáp ứng ta, không cho phép người khác nhìn thấy, cũng không cho mất, chờ ta trở lại còn phải xem.

Sở Sơ Nhan ngửa đầu, đôi mắt to mỹ lệ đầy vẻ ước ao.

Tổ An có chút hiếu kỳ:

- Một quyển sách mỏng như thế, ngươi còn chưa xem xong?

- Thời gian ta đọc sách không nhiều, còn nữa, ta thích từ từ xem không được sao.

Sở Sơ Nhan hừ lạnh.

- Được được được ...

Tổ An cười rộ lên.

- Muốn ta đáp ứng cũng được, bất quá ngươi phải đáp ứng ta một việc.

Sở Sơ Nhan tò mò hỏi.

- Chuyện gì?

Tổ An cười tà, tiến đến bên tai nàng nhẹ giọng nói.

Má ngọc của Sở Sơ Nhan đỏ bừng:

- Không làm!

- Vậy ta mặc kệ.

Tổ An hừ lạnh.

- Ngươi cái tên này...

Sở Sơ Nhan hận không thể hung hăng cắn hắn một cái.

Một lát này, Tổ An đã ôm nàng đi vào trên giường, chỉ nháy mắt đã cởi sạch y phục.

Một thân thể hoàn mỹ hiện ra ở trước mắt.

Bầu ngực căng tròn trắng noãn, eo thon một nắm, cặp đùi thon dài càng tô điểm cho khu vực thần bí kia trở nên hấp dẫn mê hồn.

Tổ An cúi xuống mút mút đầu nhũ hoa của Sở Sơ Nhan, tay còn lại kẹp lấy đầu nhũ hoa kia, toàn bộ bàn tay đặt lên bầu nhũ hoa đầy đặn xoa nắn, Sở Sơ Nhan bị loại kích thích này làm tê dại, toàn thân lửa nóng giống như đang ở trong mộng.

Chốc lát sau, bàn tay hắn lướt xuống cái bụng bóng loáng, đặt lên khu thần bí nhô cao với thảm lông đen mượt, bên trong đã lan tràn mật dịch.

- Umh…

Sở Sơ Nhan rên lên một tiếng, nàng chỉ cảm thấy sâu trong u cốc của mình như đang tan chảy, dịch nhờn không ngừng chảy ra, hơn nữa còn cảm nhận được ngón tay của hắn đã xâm nhập vào trong u cốc hoạt động.

Tổ An liếm đôi môi khô khốc, leo xuống chính giữa hai chân của Sở Sơ Nhan, chậm rãi đưa miệng tới…

- Phu quân… đừng… chỗ đó… đừng… tha cho…thiếp đi…uhm…a...

Tổ An không để ý, chỉ dùng đầu lưỡi liếm láp, Sở Sơ Nhan càng lúc càng hưng phấn, bị kích thích đến thân thể run rẩy kịch liệt.

Bởi vì nghĩ đến sắp ly biệt, hôm nay Sở Sơ Nhan cũng chủ động hơn thường ngày, nhẹ nhàng ôm nam nhân trên người, dùng một mặt ôn nhu nhất của mình tới đón tiếp hắn.

...

Cũng không biết qua bao lâu, Tổ An lại tiến đến bên tai nàng nói điều kiện vừa rồi.

Lúc này Sở Sơ Nhan mặt đỏ bừng, bất quá lần này lại không có phản bác, chỉ vũ mị mà u oán liếc hắn một cái, lúc này mới từ từ cúi đầu xuống, há miệng ngậm lấy cự vật khủng khiếp kia.

Sóng mắt lưu chuyển, phong tình đủ để cho bất kỳ nam nhân nào cũng điên cuồng.

Tổ An hít một hơi, dùng sức nhấn mạnh vào, toàn bộ trường thương tiến tới nơi sâu nhất trong người nàng, Sở Sơ Nhan rên lên:

- Uhm… hự… hơ...

Sau đó trong phòng tràn ngập tiếng thở dốc và tiếng rên rỉ kiều mị:

- Đừng…uh…uh …ahh…

Tổ An nhấp liên tục, hai tay ra sức bóp bầu vú căng tròn mềm mại, làm cho Sở Sơ Nhan không ngừng bật ra những tiếng rên lớn:

- Ah..ah..ah..chết… mất...

Sở Sơ Nhan ôm chặt lấy hắn, ưỡn ngực, mắt nhắm nghiền, Tổ An biết nàng tới cao triều.

...

Sáng sớm ngày thứ hai, trời còn chưa sáng, Sở Sơ Nhan liền đạp vào con đường lên kinh thành.

Bởi vì muốn che giấu tai mắt người, lần này không có gióng trống khua chiêng đưa tiễn, thậm chí Sở Sơ Nhan không có đi cửa chính, mà theo cửa nhỏ rời đi.

Tần Vãn Như và Sở Hoàn Chiêu lưu luyến không rời cáo biệt.

- Tỷ tỷ, sao hôm nay khí sắc của tỷ tốt như vậy.

Sở Hoàn Chiêu tò mò nói.

Nghe muội muội hỏi, khuôn mặt của Sở Sơ Nhan đỏ bừng:

- Có thể ... Có thể là nghỉ ngơi thật tốt a.

Sở Hoàn Chiêu còn muốn truy vấn, đã bị Tần Vãn Như ngăn lại.

Nàng vô ý thức nhìn Tổ An, biểu lộ cũng có chút mất tự nhiên.

Tổ An phiền muộn, bởi vì Tiểu Chiêu nói, làm hại Sở Sơ Nhan không có ý tứ ôm ấp cáo biệt hắn.

Nhìn bóng hình xinh đẹp của Sở Sơ Nhan biến mất ở phía xa, Tổ An không khỏi có chút thất vọng mất mát.

Tần Vãn Như thì vẻ mặt tiều tụy, hiển nhiên mấy ngày nay phát sinh sự tình để cho thể xác và tinh thần của nàng mệt mỏi, tối hôm qua lại vì nữ nhi lo lắng cả đêm, sáng sớm lại đi đưa tiễn, cuối cùng nàng có chút gánh không được, nhìn hai người nói:

- A Tổ, ngươi đưa Tiểu Chiêu đi học viện đi.

Lúc này Sở gia như gặp phong ba bão táp, so sánh mà nói, học viện mới là địa phương an toàn nhất.

Dù sao đối với Đại Chu hoàng triều, học viện địa vị đặc thù, mặc kệ là thế lực phương nào, bình thường đều sẽ không lựa chọn nháo sự ở trong học viện.

Bình Luận (0)
Comment