Huống chi những lão sư trong học viện kia tu vi cao thâm, đại đa số thế lực cũng không thể trêu vào.
Sau đó nàng còn nói thêm:
- Nghe nói ngươi ở học viện có ký túc xá?
- Vâng.
Tổ An gật đầu, không biết nàng hỏi cái này làm gì.
Tần Vãn Như nói:
- Trong khoảng thời gian này Tiểu Chiêu tạm thời ở chỗ ngươi, hai ngươi có thể không về thì đừng về.
- A?
Sở Hoàn Chiêu kinh hô, trái tim phanh phanh nhảy lên, vô ý thức liếc nhìn Tổ An, lại vội vàng dời mắt.
Tổ An lại nhướng mày, luôn cảm thấy có chút khác thường:
- Tại sao phu nhân lại có đề nghị như vậy?
- Không có gì, chỉ là gần nhất mí mắt luôn nhảy, có một loại dự cảm không tốt.
Tần Vãn Như xoa nhẹ huyệt thái dương.
- Bây giờ Sở gia là thời buổi rối loạn, ta lo lắng gặp phải sự tình chỉ sợ không rảnh tay bảo hộ các ngươi, cho nên để Tiểu Chiêu ở học viện tránh một chút, có học viện bảo hộ, các ngươi sẽ rất an toàn. Có điều...
Bỗng nhiên lời nói của Tần Vãn Như xoay chuyển, nhìn chằm chằm Tổ An.
- A Tổ, ngươi không thể... khi dễ Tiểu Chiêu.
- Ta là người như thế sao?
Cảm giác nhân phẩm bị hoài nghi, Tổ An có chút khó chịu.
- Bất quá đây không phải trọng yếu, ta đáp ứng Sơ Nhan phải chiếu cố các ngươi, sao có thể trốn ở trong học viện?
- Ngươi bảo hộ ta?
Tần Vãn Như khẽ cười, tuy không nói gì thêm, nhưng ý tứ lộ rõ trên mặt.
Tổ An cũng không giải thích, thổi mình ngưu bức như thế nào như thế nào, luôn cảm giác rất khó, vẫn là thuận theo tự nhiên đi.
Sở Hoàn Chiêu cũng lấy lại tinh thần:
- Đúng vậy mẫu thân, ta không muốn ở học viện, ta muốn trở về ở cùng ngài.
Dù cùng tỷ phu ở lại học viện rất có sức hấp dẫn, nhưng nghĩ tới nghĩ lui mẫu thân cũng trọng yếu.
- Thôi được, đến thời điểm chính các ngươi nhìn tình huống, trong khoảng thời gian này ta sẽ tăng số người hộ vệ cho các ngươi.
Tần Vãn Như nhắc nhở xong liền trở về.
Tổ An và Sở Hoàn Chiêu cùng đi học viện.
- Tỷ phu, ngươi nói lần này tỷ tỷ có thành công không?
- Yên tâm, nhất định có thể.
- Tỷ phu, ngươi nói Sở gia có thể vượt qua cửa ải khó này không?
- Có thể.
- Tỷ phu, ngươi hội một mực ở bên cạnh chúng ta chứ?
- n.
...
Nghe hai người loáng thoáng đối thoại, mấy thị vệ ở đằng sau âm thầm cảm thán:
- Nhị tiểu thư càng ngày càng không muốn xa rời cô gia a.
Thành Thủ Bình đắc ý lại nhấc lên sự tình tiền đặt cược, thúc giục mọi người tính tiền:
- Vừa rồi phu nhân cũng lên tiếng, về sau có khả năng Nhị tiểu thư sẽ cùng cô gia ở trong học viện không về nhà, bảo chúng ta không cần ngạc nhiên, cái này vẫn chưa thể nói rõ cái gì sao.
- Cái này có thể nói rõ cái gì? Bây giờ lão gia xảy ra chuyện, vì an toàn của Nhị tiểu thư, để nàng ở lại học viện thì có sao?
Chu Lộ Quân nói.
- Ngươi biết cái gì, Nhị tiểu thư ở trong học viện không có ký túc xá, như vậy nàng có thể ở chỗ nào? Chỉ có thể ở chỗ cô gia.
Thành Thủ Bình cười hắc hắc.
- Nghe nói túc xá của học viện tự thành không gian, chỉ cần đóng cửa, người ngoài căn bản không xông vào được, hai cô nam quả nữ, mặc kệ làm gì ở bên trong, người ngoài cũng không biết nha. Phu nhân biết rõ, còn đồng ý Nhị tiểu thư ở chỗ đó, há không phải nói phu nhân đã...
Phong Đại Ngưu gãi gãi đầu:
- Vừa nói như vậy thật đúng là có khả năng nha.
Tiêu Thiện Hòa đập hắn một cái:
- Đúng cái rắm, bọn họ một ngày không kết hôn, chúng ta một ngày không tính thua.
- Vậy phải chờ đến năm nào tháng nào.
Thành Thủ Bình bất mãn.
Tiêu Thiện Hòa suy nghĩ:
- Không thành thân chính thức, kết hôn cũng được.
Thành Thủ Bình hỏi:
- Vậy gạo nấu thành cơm có được không?
Mấy người còn lại dùng ánh mắt cổ quái nhìn hắn, tính tình tìm đường chết của gia hỏa này thật mạnh, khó trách trước đó bị đuổi tới nhà bếp.
Sau khi đưa Sở Hoàn Chiêu đến phòng học, Tổ An trực tiếp đi tìm Trịnh Đán.
Hiện tại loại tình huống này của Sở gia, hắn không cần thiết đến học viện lãng phí thời gian.
Đến là bởi vì hắn nghĩ tới một biện pháp có thể tiêu trừ khốn cục của Sở gia.
Hắn không nguyện ý đặt toàn bộ áp lực lên người Sở Sơ Nhan, cũng muốn thay nàng chia sẻ một chút.
Đi vào Thiên tự ban, bên trong đã có không ít đồng học, nhưng Tổ An không nghĩ nhiều, thẳng thắn đi tới chỗ Trịnh Đán, tỏ ý nàng ra ngoài trò chuyện.
Ai biết Trịnh Đán ngồi tại chỗ không nhúc nhích tí nào, mỉm cười:
- Tổ lão sư, ta là người có hôn ước, ngươi thường tới tìm ta, cũng nên tránh hiềm nghi chứ?
Tổ An:
- ...
Cô nàng này còn chơi như vậy?
Cách đó không xa, Ngô Tình cũng chế nhạo:
- Ôi chao, đây không phải trượng phu của Sở đại tiểu thư sao, sao lại chạy đến tìm vị hôn thê của người khác, đến cùng là Sở đại tiểu thư không có quản tốt, hay Sở gia gia phong không nghiêm đây?
Tổ An liếc mắt nhìn qua bên cạnh:
- Đây là tiểu cẩu nhà ai sủa loạn vậy hả?
Ngô Tình giận tím mặt, vỗ bàn đứng dậy:
- Ngươi nói ai!
Đến từ Ngô Tình, điểm nộ khí +335!
Phan Long và Phó Phượng cũng nhảy ra hát đệm:
- Họ Tổ, ngươi dám so sánh Ngô đại tiểu thư với tiểu cẩu, thật lớn mật!
- Phải phải, nói chuyện thô bỉ không chịu nổi, quả nhiên không hổ là tiểu dân, dù dính vào Sở gia, cũng không thành Phượng Hoàng được.
Đến từ Phan Long, điểm nộ khí +233!
Đến từ Phó Phượng, điểm nộ khí +233!
Tổ An hừ lạnh:
- Ta cũng không nói tiểu cẩu là ai, kết quả các ngươi nhảy ra khẳng định, hai người các ngươi thật giỏi, trực tiếp liên hệ Ngô đại tiểu thư với tiểu cẩu, có phải bởi vì nàng tùy ý đánh chửi mắng các ngươi, dẫn đến trong lòng các ngươi bất mãn, cho nên thừa cơ mắng nàng hay không?