Đáng tiếc hiện tại già rồi, thật sự là hữu tâm vô lực.
- Ha ha, đa tạ lão tiên sinh tán thưởng, ta cũng cảm thấy phúc khí của ta không tệ.
Tổ An vừa nói vừa ôm Tần Vãn Như đi vào một ngõ nhỏ.
Mắt thấy sắp đi qua chỗ ngoặt, bỗng nhiên nơi xa truyền tới một giọng nữ:
- Trưởng lão!
Toàn thân Tần Vãn Như cứng đờ, bởi vì nàng đã nghe ra đây là thanh âm của nữ nhân trước đó.
Nếu như nàng đã đuổi tới, thì thân phận của hai người nhất định sẽ bại lộ.
Tần Vãn Như quyết định chắc chắn, định vận công mang theo Tổ An đào vong, tuy biết rõ hơn phân nửa trốn không thoát cao thủ Thất phẩm đuổi bắt, nhưng chung quy phải thử một lần.
Cảm nhận được thân thể nàng biến hóa, Tổ An ôm nàng vào lòng thật chặt:
- Phu nhân, không nên vọng động!
Tần Vãn Như có chút không hiểu, đao đã gác ở trên cổ, thời điểm này chạy còn có chút sinh cơ, một khi nữ nhân kia gọi ra thân phận của hai người, muốn chạy trốn cũng không kịp.
- Tin tưởng ta, sẽ không có chuyện gì.
Tổ An cũng có chút tâm thần bất định, phải biết hắn cũng là đang đánh bạc.
- A, tại sao ngươi tới đây?
Lão giả kia nhìn thấy Thu Hồng Lệ, nhịn không được hỏi, đồng thời nhìn hai người Tổ An từ từ đi xa, thấy bọn họ không quay đầu lại, sát khí trong mắt mới yếu bớt mấy phần.
- Ta đang đuổi bắt người, vừa rồi có người từ bên kia trốn tới.
Thu Hồng Lệ đáp.
Nghe được phía sau nói, thân hình của Tần Vãn Như khẽ run, vụng trộm bóp Tổ An một cái, đều là hắn ngăn cản chạy trốn, hiện tại muốn trốn cũng không kịp.
Tổ An hít sâu một hơi, nữ nhân đều thích bóp người như thế sao.
- Truy người?
Lúc này lão giả kia ồ lên, chỉ hai người Tổ An hỏi.
- Là bọn họ sao?
Thu Hồng Lệ nhìn bóng lưng của hai người, thần sắc có chút nghiền ngẫm, đặc biệt là thấy Tổ An ôm eo đối phương, khóe môi không khỏi giương lên.
Phảng phất như cảm nhận được đối phương nhìn mình, thân thể của Tần Vãn Như cứng ngắc.
Ngay cả Tổ An cũng khẩn trương lên, tay nhịn không được ôm Tần Vãn Như càng chặt, có thể rõ ràng cảm nhận được bộ ngực của nàng ép lên tay mình.
Tuy hắn có chút suy đoán, nhưng lòng của nữ nhân như kim dưới đáy biển, hắn thật không xác định đối phương sẽ làm ra lựa chọn như thế nào.
Thật lâu sau Thu Hồng Lệ mới lắc đầu:
- Không phải bọn họ, ta truy là một người khác.
Nghe nàng trả lời, Tần Vãn Như sửng sốt, nghi ngờ nhìn Tổ An, tuy không nói chuyện, nhưng ý tứ trong mắt đã rất rõ ràng: vì sao đối phương lại nói láo.
Tổ An cũng buông lỏng một hơi, mỉm cười, đồng thời không giải thích, mang Tần Vãn Như rời khỏi nơi này trước lại nói.
- Người kia tu vi rất cao sao, lại có thể từ trong tay ngươi đào thoát?
Lão giả kia cũng không hoài nghi, dù sao hắn thấy Thu Hồng Lệ hoàn toàn không có lý do nói láo.
Thu Hồng Lệ lắc đầu:
- Tu vi cao hơn ta một chút, nhưng người rất giảo hoạt, bất quá chỗ hiểm trúng một chưởng của ta, dù chạy thoát cũng hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Tần Vãn Như một mực vểnh tai nghe động tĩnh phía sau, cho nên mặc dù đã qua chỗ rẽ, nhưng vẫn có thể lờ mờ nghe được thanh âm phía sau.
Này càng làm nàng nghi hoặc, ngay cả bộ ngực của mình vẫn ép sát vào tay Tổ An cũng không để ý, nữ nhân kia nói như vậy, không phải là lừa dối đồng bạn sao, thậm chí còn giải quyết nỗi lo về sau của hai người.
Lão giả kia gật đầu:
- Chỗ hiểm trúng một kích của ngươi, hơn phân nửa là không sống được, bất quá cũng không thể phớt lờ. Người đâu, các ngươi lùng bắt bốn phía, nhìn xem có người bị thương hay khả nghi gì không.
Đám thủ hạ phụng lệnh rời đi, hắn thì tiếp tục hỏi:
- Đúng rồi, Cổ Nguyệt Nhất đâu?
- Sư huynh đang ở bên kia đối phó Tang Thiên.
Thu Hồng Lệ đáp.
Lão giả hừ lạnh:
- Chỉ sợ Cổ Nguyệt Nhất không phải đối thủ của Tang Thiên, đi, chúng ta đi qua hổ trợ!
Nói xong thân hình giống như một con chim lớn, nhanh chóng lao đi.
Thu Hồng Lệ quay đầu nhìn phương hướng hai người Tổ An biến mất, trong miệng lẩm bẩm:
- Ngươi nợ ta một món nợ ân tình nha.
Sau khi nói xong cũng đi theo lão giả.
Xác định hai người rời đi, thân thể của Tần Vãn Như rốt cục trầm tĩnh lại, có điều lúc này trong lòng nàng tràn đầy nghi hoặc:
- Vì sao nữ tử kia lại buông tha chúng ta?
Tổ An lắc đầu:
- Ta cũng không biết, có thể là nội bộ bọn họ có mâu thuẫn, không nguyện ý nhường công lao cho lão giả kia.
Vừa rồi Thu Hồng Lệ thả hắn, hắn cũng không thể bán nàng nha?
Tần Vãn Như dù sao cũng là phu nhân Công Tước, trong tay có thể vận dụng tư nguyên đếm không hết, lần này ăn thua thiệt lớn như vậy, nhất định sẽ phái binh tìm tới Thần Tiên Cư điều tra thân phận của những hắc y nhân kia, Thu Hồng Lệ phải nên làm gì?
- Là như vậy sao?
Tần Vãn Như hồ nghi.
- Thế nhưng ta luôn cảm thấy các ngươi hẳn nhận biết, bằng không vừa rồi ngươi làm sao dám ở lại nơi đó?
- Thật sao?
Tổ An giả bộ hồ đồ.
- Ta chẳng qua cảm thấy dưới tình huống đó chạy thì quá rõ ràng, còn không bằng đánh cược, may mắn ta cược thắng, vận khí của ta luôn rất tốt nha.
- Sở gia xưa nay cấm đánh bạc!
Tần Vãn Như hừ lạnh, bất quá nghĩ tới tên này cược thắng Ngân Câu Đổ Phường 750 vạn lượng, gia tộc thi đấu lại thắng 100 vạn lượng, lại thêm sự tình hôm nay, hắn lại cũng cược thắng, để cho nàng rất nhiều giáo huấn lời nói đều nói không nên lời.
Bỗng nhiên nàng ý thức được không đúng, chỉ thấy bộ ngực mình ép sát người đối phương, có thể rõ ràng cảm nhận được bầu vú mềm mại biến hình, khuôn mặt không khỏi đỏ bừng, lạnh lùng nguýt hắn một cái:
- Ngươi còn muốn ôm tới khi nào!