Lúc này Tổ An mới ý thức được mình còn ôm nàng, nhất thời mồ hôi đổ như thác, vội vàng buông ra, sau đó nhảy đến một bên:
- Mong phu nhân bỏ qua cho, vừa rồi sự tình khẩn cấp, ta chỉ có thể ra hạ sách này.
Nghe hắn không ngừng giải thích, Tần Vãn Như mặt trầm như nước, không nói tiếng nào.
Trong lòng Tổ An có chút run rẩy, đoán chừng mình thật chọc giận nàng.
Tuy thế giới này không giống Trung Quốc cổ đại, yêu cầu nam nữ nghiêm khắc như vậy, nhưng còn không khai phóng đến mức để con rể và mẹ vợ ôm ấp thân mật như vậy.
Nhưng lúc đó hắn thật không có cách, lại thêm hắn từ hiện đại đến, đối với phương diện lễ nghi này không phải quá nhạy cảm, cho nên mới làm ra cử động long trời lở đất như vậy. (*dịch tới đoạn này tự nhiên nhớ tới main trong truyện âm Dương Tạo Hóa Kinh với châm ngôn bất hủ: “Ai muốn làm quân tử, quân tử nào có thể cưỡi được nhạc mẫu”.)
Thật lâu sau đó, Tần Vãn Như mới hỏi:
- Số diêm dẫn kia ở đâu?
- Vừa rồi tình thế nguy cấp, ta giấu ở địa phương khác, ngày mai có thể cầm đến cho ngài.
Tổ An đáp.
Sự tình Lưu Ly Bảo Châu quan hệ trọng đại, Mị Ly đã từng nói qua, không gian tồn trữ lớn như vậy, cho tới bây giờ chưa từng thấy qua, cho nên quyết không thể tiết lộ bí mật cho bất luận kẻ nào, bằng không rất dễ dẫn tới họa sát thân.
Lúc này sắc mặt của Tần Vãn Như mới thoáng hòa hoãn:
- Nể tình hôm nay ngươi có công với Sở gia, ta không truy cứu sự tình ngươi vô lễ, nhưng lần sau không thể chiếu theo lệ này nữa!
- Vâng vâng vâng, chắc chắn sẽ không có lần sau.
Tổ An nghĩ thầm ta chán sống sao, còn dám có lần sau.
- Đúng rồi phu nhân, hôm nay ta lập công lớn như vậy, chẳng lẽ không có khen thưởng gì?
- Ngươi còn dám đề cập khen thưởng với ta?
Tần Vãn Như trợn mắt, da mặt của gia hỏa này thật là dày đến cảnh giới nhất định, ta đã không truy cứu cử động vô lễ, kết quả hắn còn muốn khen thưởng?
Phải biết ở thế giới này trừ trượng phu Sở Trung Thiên, còn không có nam tử thứ hai động được vào người nàng, lấy thân phận phu nhân Công Tước của nàng, hắn lại lần lượt ôm nàng sờ nàng, nàng là có quyền hạ ngục, nếu như hành động mạo phạm nghiêm trọng, trực tiếp xử tử cũng sẽ được pháp luật triều đình bảo hộ.
Nhưng Tổ An không biết, hắn bất mãn nói:
- Đương nhiên, Sở gia muốn quản nhiều người như vậy, thưởng phạt phân minh là tối thiểu nha? Lần này ta tìm được diêm dẫn về, dù nói thế nào cũng có công ngăn cơn sóng dữ, một chút khen thưởng cũng không có, về sau ai còn thay Sở gia bán mạng? Không bằng tìm người khác đến phân xử, ta lập công cho Sở gia, ta vì Sở gia chảy máu...
- Im miệng!
Nghe hắn ồn ào, Tần Vãn Như chột dạ nhìn bốn phía, may mắn không có người nào ở chỗ này.
- Ngươi muốn khen thưởng gì?
- Ta muốn...
Tổ An nói đến một nửa bỗng nhiên sửng sốt, đúng rồi, ta muốn cái gì đây?
Tiền?
Hiện tại Sở gia chưa chắc nhiều tiền bằng hắn.
Lại nói, tiền tới trình độ nhất định, lại nhiều chỉ là con số mà thôi.
Quyền?
Không hứng thú.
Sắc?
A, cái này có vẻ như không tệ lắm, bất quá suy nghĩ một chút liền thôi, ở trước mặt nàng ra yêu cầu này, hoàn toàn là tự tìm cái chết.
- Thưởng phạt phân minh là đối với ngoại nhân, ngươi đã là người Sở gia, còn cần dùng những thứ này, lại nói, có Sơ Nhan rồi ngươi còn muốn cái gì nữa?
Tần Vãn Như hừ lạnh, trực tiếp xoay người rời đi, hiển nhiên lười thảo luận vấn đề này với hắn.
Tổ An chỉ có thể bất đắc dĩ cười cười theo sau.
Ai biết Tần Vãn Như đột nhiên dừng lại, Tổ An vội vàng không kịp chuẩn bị, xém chút đụng vào.
Nhìn dáng vẻ chật vật của hắn, Tần Vãn Như lạnh lùng nói:
- Sự tình hôm nay không cho phép nói cho bất luận kẻ nào, bao quát Sơ Nhan.
Tổ An a một tiếng, đột nhiên hỏi:
- Vậy có thể nói cho nhạc phụ đại nhân không?
Tần Vãn Như:
- ...
Đến từ Tần Vãn Như, điểm nộ khí +666!
Trên đời làm sao có gia hỏa vô sỉ như thế!
Nàng hận không thể đè đầu hắn xuống đất ma sát, sau đó lại dùng chân ra sức nghiền vài cái.
Đầu ngươi có bệnh hả, ngươi chiếm hết tiện nghi của người ta, lại chạy đi nói cho phu quân của nàng, không phải bị bệnh thì là cái gì?
Nặng nề hừ lạnh, nàng trực tiếp xoay người rời đi, lo lắng nói thêm chút nữa, sẽ nhịn không được động thủ.
Nàng một đường cố ý rất nhanh, vốn muốn nhân cơ hội vứt bỏ gia hỏa phiền lòng kia, nhưng nhiều lần quay đầu, phát hiện đối phương đều không nhanh không chậm theo sau lưng.
- Gia hỏa này tu vi không ra sao, nhưng tốc độ thật nhanh.
Tần Vãn Như giật mình, bỗng nhiên nghĩ đến Sở Sơ Nhan căn dặn nàng, không thể không thừa nhận nữ nhi nhìn người chuẩn hơn nàng.
Hai người một trước một sau trở lại Sở phủ.
Tổ An vốn định giao diêm dẫn cho nàng, nhưng vừa rồi hai người một mực ở cùng một chỗ, lúc này bỗng dưng lấy ra một đống diêm dẫn sẽ không tiện giải thích.
Sau đó hắn về tiểu viện của mình nghỉ ngơi, vốn định đến Thanh âm Các ngủ, ổ chăn của Sở Sơ Nhan thơm ngào ngạt, dễ chịu hơn ổ chó của mình gấp mấy lần.
Nhưng lo lắng bị Mễ lão đầu nhìn ra sơ hở, cuối cùng bỏ đi ý niệm này.
Bây giờ hắn đã đoán ra thân phận của đối phương, một tên thái giám, mình không ngừng tiếp xúc, khó đảm bảo sẽ không sinh ra tâm lý biến thái.
Huống chi sự tình thân thể hắn khôi phục, còn một mực không có nói cho đối phương.
Đúng rồi, lần này Thu Hồng Lệ lại thật để cho hắn chạy, xem ra nàng còn rất có tình có nghĩa, hôm nào đến nhà nói lời cảm tạ...
Bôn ba một ngày, rất nhanh hắn đã chìm vào mộng đẹp.
Vừa rạng sáng ngày thứ hai, Tổ An liền chạy đi tìm Tần Vãn Như.