Cũng không phải hắn muốn dậy sớm như thế, mà là Tần Vãn Như khẳng định rất lo lắng sự tình diêm dẫn.
Tối hôm qua nổi nóng không tiện hỏi, vạn nhất sáng sớm trực tiếp tìm đến mình, đến thời điểm đó mình bỗng dưng biến ra cho nàng sao?
Chạy đến Thanh âm Các trước, lấy mấy cái rương lớn từ trong Lưu Ly Bảo Châu ra, sau đó mới đi tìm Tần Vãn Như.
Kết quả vừa đến, liền phát hiện nàng vội vã từ trong tiểu viện của mình đi ra, thậm chí không để cho nha hoàn đi theo.
Có thể thấy được nàng không trang điểm, so với ngày bình thường tươi đẹp vũ mị, hiện tại nhìn càng tao nhã hơn.
Bất quá sắc mặt có chút tiều tụy, xem ra tối hôm qua không nghỉ ngơi tốt nha.
Thấy Tổ An, nàng cũng không nhịn được giật mình:
- Đang muốn tìm ngươi đây, sự tình diêm dẫn ta thực không yên lòng, ngươi đến cùng để ở chỗ nào?
Tổ An nghĩ thầm may mắn mình dậy sớm, vội vàng nói với nàng:
- Ta cũng đang chuẩn bị tới bẩm báo.
Sau đó dẫn nàng đi vào Thanh âm Các, chỉ mấy cái rương chồng chất ở trong nhà:
- Ầy, tất cả ở nơi đó.
Tần Vãn Như vội vàng chạy tới mở rương kiểm tra, thấy bên trong có từng chồng diêm dẫn chỉnh tề, cả người không khỏi thở phào:
- Không sai, đây chính là số diêm dẫn bị cướp, Sở gia được cứu, Trung Thiên được cứu rồi...
Nàng nhịn không được quay đầu lại nhìn Tổ An, từ đáy lòng cảm tạ:
- A Tổ, cám ơn ngươi.
Tổ An mỉm cười:
- Đây là ta phải làm.
Tần Vãn Như há hốc mồm, nghĩ đến tối hôm hắn nói, suy nghĩ nên tìm đồ vật gì khen thưởng, nhưng nghĩ tới nghĩ lui trong lúc nhất thời lại nghĩ không ra ban thưởng cái gì, tiền hắn không thiếu, nữ nhi bảo bối đã gả cho hắn, cũng không có khả năng gả luôn Tiểu Chiêu cho hắn chứ?
- Đúng rồi, hôm qua quên trả mặt nạ cho ngươi.
Nàng đành phải tìm đề tài khác.
- Đây là trân phẩm khó được, ngươi phải giữ kỹ.
- Đa tạ phu nhân nhắc nhở.
Tổ An thu hồi mặt nạ lại.
- Hiện tại tìm được diêm dẫn rồi, Sơ Nhan còn cần đi mạo hiểm không?
Tần Vãn Như lắc đầu:
- Tang gia trăm phương ngàn kế đối phó chúng ta, cho nên một mực phòng thủ là vô dụng, nên nhân cơ hội này triệt để phản kích, vĩnh trừ hậu hoạn mới được. Bất quá có thể thông báo Sơ Nhan, để nàng an tâm.
- Làm sao thông báo? Dùng bồ câu đưa tin?
Tổ An sững sờ.
Tần Vãn Như lườm hắn một cái, từ trong tay áo lấy ra một tấm gương, thôi động nguyên lực, rất nhanh mặt kính xuất hiện sóng gợn, phía trên bịt kín một tầng vụ khí.
Qua một lát, vụ khí dần dần tản ra, sau đó một khuôn mặt tuyệt mỹ xuất hiện ở trong gương.
Tổ An trợn mắt, bởi vì người trong gương chính là Sở Sơ Nhan!
- Nương, chẳng lẽ trong nhà phát sinh việc gấp gì, lại dùng Ảnh âm Kính tìm ta?
Trong giọng nói của Sở Sơ Nhan tràn ngập lo lắng.
Tần Vãn Như vội vàng nói:
- Sơ Nhan, con không cần phải lo lắng, hoàn toàn ngược lại, là một tin tức tốt, số diêm dẫn trước đó bị Trần Huyền cướp đi, chúng ta đã tìm được.
Vừa nói còn vừa cầm tấm gương soi vào cái rương đựng diêm dẫn.
Tổ An nhìn mà tắc lưỡi không thôi, cái đồ chơi này không khác gì gọi video ở địa cầu nha?
Đi vào thế giới này, hắn phát hiện rất nhiều sự tình mà thế giới khoa học kỹ thuật làm được, ở thế giới này sẽ dùng biện pháp tu hành, phù văn đạt tới hiệu quả giống nhau.
- Thật? Làm sao tìm được!
Sở Sơ Nhan mừng rỡ.
- Đương nhiên là dựa vào lão công anh tuấn tiêu sái ngọc thụ lâm phong của ngươi.
Tổ An tiến tới, nhìn mặt kính cười hì hì nói.
Sở Sơ Nhan nhất thời đỏ mặt:
- Đừng có nói lung tung, nương còn ở nơi này đó.
Tần Vãn Như lại mỉm cười:
- A Tổ nói không sai, thật là hắn tìm được, ánh mắt của con không tệ.
Tổ An ngoài ý muốn liếc nhìn nàng, hôm nay mặt trời mọc ở hướng tây sao, lại khen ta ở trước mặt Sơ Nhan?
- Lời này nghe thật dễ chịu, phu nhân có thể khen thêm vài câu không?
Tổ An cười hì hì nói.
Tần Vãn Như:
- ...
Trong gương, Sở Sơ Nhan cũng lấy tay xoa trán, hiển nhiên chịu không được hắn vô lại.
Tần Vãn Như mặc kệ hắn, nói:
- Sơ Nhan, con cứ dựa theo kế hoạch hành động, nói cho con sự kiện này chủ yếu là để con an lòng, đồng thời không cần đi nước cờ hiểm.
Sở Sơ Nhan gật đầu:
- Tốt! Thay ta cảm ơn A Tổ.
Tần Vãn Như ân một tiếng, sau đó mặt kính lại hiện ra từng tầng gợn sóng, cuối cùng khôi phục thành tấm gương bình thường.
Tổ An sững sờ:
- Ta còn có rất nhiều lời muốn nói với Sơ Nhan, sao ngài lại tắt máy?
Tần Vãn Như tức giận nói:
- Mỗi lần kích hoạt Ảnh âm Kính đều sẽ hao phí rất nhiều nguyên thạch, sau khi trò chuyện một lần, trong vòng một tháng không thể sử dụng lần nữa, mỗi lần trò chuyện thời gian có hạn, cho nên không phải tình huống khẩn cấp thì không được vận dụng, làm sao có thể để ngươi nói chuyện phiếm.
Tổ An thất vọng:
- Thôi đi, quá xem trọng các ngươi, quả nhiên là thế giới lạc hậu.
Nghe ngữ khí của hắn, Tần Vãn Như khó chịu:
- Lần đầu ngươi gặp vật trân quý như vậy, cũng không trách ngươi, về sau sẽ rõ thứ này khó được đến cỡ nào, toàn bộ Minh Nguyệt Thành, nói không chừng chỉ có một cái, còn là năm đó tổ tiên Sở gia ở dưới cơ duyên xảo hợp lấy được.
- Cũng chỉ có các ngươi mới xem nó là bảo bối.
Tổ An bĩu môi.
- Ở quê hương của ta, trong tay mỗi người đều có một cái, thậm chí vài chục cái, muốn trò chuyện bao lâu thì trò chuyện.
Tần Vãn Như:
- Ha ha, không có kiến thức.
Tổ An:
- ...
Aii, nhân sinh thật tịch mịch như tuyết, mỗi lần mình nói thật, những người này đều không tin.
Sau đó Tần Vãn Như bảo hắn tạm thời giữ bí mật sự tình diêm dẫn, nàng phải định ra kế hoạch làm sao sử dụng chúng tốt nhất.