Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 704 - Chương 704: Lễ Vật (2)

Chương 704: Lễ Vật (2) Chương 704: Lễ Vật (2)

Tổ An:

- ...

- Tới vội vàng, cho nên còn chưa kịp chuẩn bị.

Trịnh Đán mỉm cười:

- Không sao, là ta đường đột.

Người xung quanh không khỏi tán thưởng nàng có tri thức hiểu lễ nghĩa, đồng thời khinh bỉ Tổ An keo kiệt.

Tổ An cũng rất phiền muộn, bất quá nhiều người như vậy nói nhiều cũng không tiện, đành phải giả vờ rời đi.

Trịnh Đán thì tiếp tục cáo biệt các đồng học, sau cùng mang theo một đống lớn lễ vật đi ra cửa trường.

Ở phụ cận cửa trường học, nàng để hai nha hoàn đi ra ngoài trước giúp nàng thu xếp đồ đạc:

- Ta còn có chút sự tình quên xử lý, các ngươi đi ra ngoài chờ ta.

- Vâng, tiểu thư ...

Hai nha hoàn thi lễ, ôm lấy các loại hộp quà vội vàng đi ra ngoài.

Trịnh Đán thì quay người đi đến một khu rừng nhỏ, rất nhanh thì tới địa phương vắng vẻ không người.

- A, sao ngươi biết ta sẽ ở chỗ này chờ ngươi?

Tổ An đi ra hỏi.

Trịnh Đán hừ lạnh:

- Ta dù sao cũng là Ngũ phẩm nha, lại nói, vừa rồi ngươi không ngừng nháy mắt cho ta.

- Còn tưởng ngươi sẽ không tới gặp ta?

Tổ An nhịn không được nói.

- Vừa rồi nhiều người như vậy, ta có biện pháp nào chứ.

Trịnh Đán thở dài.

- Ngươi thật rất vui vẻ sao?

Tổ An nhìn nàng hỏi.

- Thế nào, ngươi đang ghen?

Trịnh Đán hé miệng cười hỏi.

Trong lòng Tổ An tức giận, kéo nàng tới đánh vào bờ mông hai cái.

- Ừm ...

Trong cổ Trịnh Đán phát ra tiếng rên rỉ ngọt ngào, đôi mắt nhất thời trở nên ngập nước.

- Đừng ở chỗ này, vạn nhất bị người nhìn thấy sẽ rất phiền phức, đi túc xá của ngươi đi.

Trong lòng Tổ An giật mình, nữ nhân này quả nhiên là trời sinh mị cốt.

Có điều hắn còn nhớ chính sự, vừa cùng nàng tản bộ vừa tập trung ý chí hỏi:

- Thương thế của Tang Thiên như thế nào, lại cần sớm thành thân để đón hỉ?

Trịnh Đán có chút sầu lo:

- Rất không lạc quan, nói không chừng ta vừa vào cửa sẽ thành quả phụ.

- Tang gia làm như vậy không phải đẩy ngươi vào trong hố lửa sao?

Tổ An lo lắng.

- Chẳng lẽ Trịnh gia cũng trơ mắt mặc kệ?

- Trịnh gia?

Trịnh Đán tự giễu cười lạnh.

- Ta bất quá chỉ là quân cờ để hai nhà quan hệ thông gia, bọn họ cần thông qua ta dính vào Tang gia, còn ta gả cho trượng phu là cao hay thấp, béo hay gầy, thậm chí sống hay chết bọn họ cũng không quan tâm, bọn họ lo lắng nhất là Tang Thiên không kiên trì đến ngày ta bái đường thành thân.

- Tựa như những đồng học vừa rồi tặng lễ, từng người vui vẻ, trên thực tế trong lòng là đang chế giễu đáng thương ta.

Thấy nàng thần sắc hiu quạnh, trong lòng Tổ An đau xót nói:

- Không muốn gả không sao, ta dẫn ngươi đi.

Trịnh Đán có chút giật mình nhìn hắn, ánh mắt càng nhu hòa:

- Thế nào, cùng ta chơi ra cảm tình rồi?

Tổ An nhướng mày:

- Ngươi không cần cố ý kích thích, ta cũng không tin trong lòng ngươi không có cảm tình.

Sắc mặt của Trịnh Đán đỏ lên:

- Bất kể như thế nào, ngươi có lòng này cũng không uổng công ta liều lĩnh trao thân cho ngươi... Bất quá ta thuở nhỏ sinh trưởng ở Trịnh gia, hưởng thụ cơm ngon áo đẹp cùng với các loại tài nguyên tu luyện của Trịnh gia, thời điểm gia tộc cần ta lại chạy, ta làm không được sự tình như thế.

Tổ An muốn nói lại thôi, vấn đề này trước đó hai người đã nghiên cứu thảo luận qua rất nhiều lần, biết nói thêm nữa cũng vô ích.

Trịnh Đán nắm tay hắn, trên mặt tràn đầy ý cười:

- Ta sắp thành thân, ngươi tặng ta một lễ vật làm kỷ niệm.

Tổ An phiền muộn:

- Ngươi và nam nhân khác thành thân, ta mới không có tâm tư đi tặng quà như vậy.

- Không, lễ vật này ngươi nhất định nguyện ý đưa.

Trịnh Đán thấy hai người đã tới phụ cận túc xá, nhón chân tiến đến bên tai hắn thổ khí như lan.

- Tặng ta một đứa bé đi.

Nội tâm Tổ An cuồng loạn, chỗ nào còn nhịn được, trực tiếp kéo nàng vào phòng.

Có lẽ hôm nay nói không chừng là lần cuối cùng, hoặc là nghĩ đến bọn họ không có tương lai, hai người đều cực kỳ trân trọng.

Sau khi đặt nàng lên giường, hắn nhanh chóng cởi hết xam y trên người nàng, Trịnh Đán cực kỳ phối hợp động tác của hắn.

Sau khi y phục được cởi, thân thể xinh đẹp trắng noãn, trong suốt như ngọc xuất hiện, trước ngực là hai bầu nhũ hoa căng tròn đầy nhựa sống, núm vú phấn hồng tỏa ra hương thơm thấm ruột thấm gan, liếc mắt nhìn xuống dưới là một vùng phương thảo đen nhánh um tùm, khe rãnh khép chặt chạy dài tới khe mông...

Tổ An miệng đắng lưỡi khô, tuy hai người làm qua không biết bao nhiêu lần, nhưng hôm nay cảm xúc của hắn rất khác lạ, có lẽ là vì yêu cầu của Trịnh Đán.

Hắn nhẹ nhàng cúi đầu xuống, há mồm khẽ cắn núm vú đỏ hồng, đầu lưỡi tùy ý đùa bỡn…

Tổ An hôn dần xuống dưới, sau đó chôn đầu vào khu vực huyền bí kia...

Chụt chụt…

- A... uhm… phu quân… hảo ca ca, đó… a…

Hai tay của Trịnh Đán nắm lấy ga giường, trong mũi không ngừng phát ra hơi nóng, nàng bị khoái cảm tiêu hồn thực cốt kia bao phủ, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng, tiếng uhm… uhm… dần dần biến thành tiếng rên rỉ thở dốc...

- A…

Thời điểm cự vật kia đi vào sâu trong cơ thể, Trịnh Đán rên nhẹ, cảm giác mật huyệt của mình bị thứ kia từng chút nhét vào làm phồng ra, tràn ngập ở trong thân thể.

U cốc của Trịnh Đán quá chật chội, làm cho Tổ An cảm thấy mất hồn, dịch nhờn đầy ngập làm cho côn thịt của hắn dễ dàng tiến tới tận hoa tâm.

- A… thật thoải mái… phu quân… thiếp thật thoải mái…

Bởi vì sắp phân biệt, Trịnh Đán cũng đổi cách xưng hô, cực kỳ phối hợp với Tổ An.

Trong phòng nhất thời vang lên tiếng da thịt va chạm, tiếng rên rỉ thở dốc, cùng với tiếng nam nữ thủ thỉ yêu thương, tất cả hòa quyện lại thành một giai điệu khiến người thú huyết sôi trào.

Qua không biết bao lâu…

Bình Luận (0)
Comment