- Phu quân… thiếp tới rồi… chàng bắn vào hết đi, thiếp muốn sinh bảo bảo cho chàng… ân… á… cho thiếp đi…
Kèm theo tiếng gầm của Tổ An, thân thể Trịnh Đán co giật run rẩy, trên người nổi đầy chấm đỏ li ti, để nàng càng thêm kiều diễm mê hồn.
...
Lúc này ở Tang gia, Tang Hoằng đang ở trong thư phòng tiếp kiến một nam tử áo xanh, người kia cung cung kính kính hỏi:
- Công tử thế nào?
- Có thể vượt qua một kiếp này hay không, phải xem tạo hóa của hắn.
Cả người Tang Hoằng già nua hơn trước đó rất nhiều.
Nam tử áo xanh nói:
- Công tử người hiền tự có thiên tướng, nhất định sẽ bình an vô sự.
Tang Hoằng đã chết lặng với loại lời khách sáo này, hơi không kiên nhẫn khoát tay:
- Lần này tìm ngươi qua là thương nghị sự tình Sở gia, bây giờ Tần Vãn Như không biết từ chỗ nào lấy được diêm dẫn chính quy, ta chỉ có thể tạm thời áp chế Sở Trung Thiên, nhưng không kéo được mấy ngày, cho nên ngươi nhất định phải ở trước lúc này khống chế Sở gia.
Nam tử áo xanh trầm giọng nói:
- Chuyện này không hề dễ dàng.
- Đó là sự tình của ngươi.
Tang Hoằng cười lạnh.
- Ngươi mưu đồ nhiều năm như vậy, ta không tin ngươi không có bất kỳ chuẩn bị gì. Yên tâm, ngươi cần trợ giúp gì ta cũng sẽ cung cấp, đây là cơ hội cuối cùng, bỏ lỡ thì sẽ không còn.
Nam tử áo xanh sắc mặt âm tình biến ảo, thật lâu sau mới quyết định, gật đầu nói:
- Được!
- Có điều...
Nam tử áo xanh kia còn có chút chần chờ.
- Coi như ta khống chế được Sở gia, đến thời điểm Sở Trung Thiên trở về, ta cũng không có cách nào đối phó hắn.
Sở Trung Thiên là cao thủ Bát phẩm, ở trước mặt thực lực tuyệt đối, âm mưu quỷ kế thì có ích lợi gì.
Tang Hoằng trầm giọng nói:
- Cái này ngươi không cần lo lắng, chỉ cần ngươi có thể triệt để khống chế Sở gia, Sở Trung Thiên sẽ không cần trở về.
Nam tử áo xanh giật mình:
- Thái Thú đại nhân là muốn...
Tang Hoằng đưa tay ngăn hắn nói tiếp:
- Cơ hội đã cho ngươi, có thể nắm chặt hay không phải xem chính ngươi.
Trong mắt nam tử áo xanh kia lóe lên vẻ vui mừng:
- Được, ta làm!
Tang Hoằng đi đến bên cửa sổ, nhìn về phía Sở phủ, trầm giọng hỏi:
- Ngươi xác định Sở gia và chợ đen kia không có quan hệ gì?
Nam tử áo xanh lắc đầu:
- Nhiều năm như vậy ta chưa từng nghe nói song phương có liên hệ gì, ngươi cũng biết Sở Trung Thiên xưa nay tự xưng thanh cao, sẽ không làm sinh ý vi phạm luật pháp. Đương nhiên cũng không bài trừ hắn đạo đức giả, bí mật tiếp xúc, bất quá khả năng này không lớn.
- Vậy Tần Vãn Như đến cùng từ chỗ nào tìm được số diêm dẫn kia?
Trong mắt Tang Hoằng lóe lên vẻ tàn khốc, đặc biệt là nghĩ đến trước đó nhi tử bị hắc y nhân cướp đi diêm dẫn, muốn nói song phương không có liên hệ gì, hắn thật không thể tin.
Cho nên về công về tư, hắn đều muốn đối phó Sở gia, bây giờ con trai duy nhất sống chết không rõ, hắn cũng bị phẫn nộ che mắt, định dùng thủ đoạn cấp tiến.
- Cái này... Ta cũng không rõ ràng.
Nam tử áo xanh sờ đầu.
- Nói đến việc này người Sở gia khác cũng không hiểu ra sao, hỏi thăm Tần Vãn Như, nàng đều giữ kín như bưng.
- Ha ha, sớm muộn sẽ nói.
Tang Hoằng hừ lạnh.
- Hôm nay ta giúp ngươi trước, đến thời điểm đó ngươi làm như thế này...
Nam tử áo xanh đưa lỗ tai qua, nghe mà liên tục gật đầu, trong mắt tràn đầy vẻ vui mừng:
- Đại nhân thật là nhìn xa trông rộng!
...
Lại nói Tổ An đang ở trong ký túc xá cùng Trịnh Đán liều chết triền miên, hiện tại đã là hiệp thứ ba rồi, bỗng nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa vội vàng của Sở Hoàn Chiêu:
- A, sao chìa khoá này mở không ra, tỷ phu tỷ phu, mở cửa nhanh.
Trịnh Đán bị kích thích tới bất chợt dọa đến giật mình, liều chết ôm lấy Tổ An, toàn thân không tự chủ được run rẩy, âm tinh phun trào.
Tổ An bị nàng một kích thích, cũng không nhịn được xuất tinh...
- Tỷ phu, tỷ phu, ngươi đang làm gì, mau ra đây, xảy ra chuyện!
Tiếng đập cửa càng gấp gáp hơn, thanh âm của Sở Hoàn Chiêu tràn ngập lo lắng.
Qua một lát, Tổ An mở hé cửa, cả người chắn ở cửa ra vào hỏi:
- Sao thế, giống như cháy nhà vậy?
- Vì sao chìa khoá của ta không mở cửa được?
Sở Hoàn Chiêu thở phì phò hỏi.
Đến từ Sở Hoàn Chiêu, điểm nộ khí +233!
Tổ An cười ngượng ngùng:
- Đoạn thời gian trước trận pháp phòng ngự xảy ra chút vấn đề, học viện thay chìa khoá mới cho ta.
- Thật sao, sao mặt ngươi đỏ như vậy, trên trán tựa hồ còn có rất nhiều mồ hôi.
Sở Hoàn Chiêu vừa nói vừa nhón chân lên, nghi ngờ nhìn vào trong.
- Có phải ngươi đang làm chuyện xấu xa gì không.
Tổ An giật mình, bất quá trên mặt lại không lộ ra chút sơ hở:
- Vừa rồi ở bên trong luyện thể, cho nên mới đổ mồ hôi.
Lúc này Trịnh Đán trốn ở sau cửa đỏ mặt xì một miệng, cái gì luyện thể chứ, vừa rồi rõ ràng là ở trên người ta nhấp nhô, gia súc kia còn bắn rất nhiền lần, hiện tại bên trong còn nóng hổi đây...
Tổ An lo lắng bị p phát hiện, vội vàng hỏi:
- Tiểu Chiêu, vội vã đến tìm ta như vậy có chuyện gì, vừa rồi nghe ngươi nói xảy ra chuyện?
Lúc này Sở Hoàn Chiêu mới như ở trong mộng mới tỉnh:
- Đúng đúng đúng, trong nhà xảy ra chuyện, ngươi mau cùng ta trở về.
Nói xong ôm lấy tay hắn chạy nhanh ra ngoài.
- Đến cùng xảy ra chuyện gì?
Tổ An vừa nói vừa ném chìa khoá cho Trịnh Đán, tỏ ý nàng nghỉ ngơi thật tốt.
Trịnh Đán hơi đỏ mặt, nghĩ thầm nha hoàn của ta còn ở ngoài cửa trường chờ, sao có thể tiếp tục lưu lại nơi này.
Nhìn hai người đi xa, trong mắt Trịnh Đán lóe lên vẻ hâm mộ, thật hâm mộ Sở Hoàn Chiêu không buồn không lo.