Nàng sửa sang lại y phục, đang muốn rời đi, kết quả vừa bước ra một bước, mi không khỏi nhíu lại, vội vàng dựa vào cửa, thật lâu mới thở ra hơi.
Gia súc kia luôn hành hạ người như thế, hai chân bây giờ còn không khép lại được...
Lại nói Tổ An và Sở Hoàn Chiêu vội vàng chạy ra ngoài, trên đường nghe nàng giải thích, mới hiểu được phát sinh cái gì.
Nguyên lai vừa rồi có một đoàn binh lính chạy tới muốn điều tra Sở gia, người Sở gia thấy không đúng, vội vàng phái người đến học viện thông báo Nhị tiểu thư và cô gia.
Nhị tiểu thư thì rất dễ tìm, nhưng cô gia lại tìm không thấy.
Sở Hoàn Chiêu đoán được hắn có khả năng ở ký túc xá, liền xung phong nhận việc chạy tới thông báo, kết quả xém chút bắt gian tại giường.
Tổ An chỉ có thể may mắn mình sáng suốt, hấp thu giáo huấn lần trước, cố ý đổi một cái ổ khóa.
- Đường đường phủ đệ của Minh Nguyệt Công, sao lại có người dám tới điều tra?
Tổ An giật mình, coi như Sở Trung Thiên bởi vì sự tình diêm dẫn bị tạm giam, cũng không đến mức phủ đệ bị binh lính điều tra mới đúng.
- Nghe nói Tang Hoằng tự mình dẫn người tới.
Sở Hoàn Chiêu lo âu nói.
- Tang Hoằng?
Tổ An sững sờ, đây là muốn triệt để vạch mặt sao.
- Đến cùng là có lý do gì?
- Nói muốn lùng bắt khâm phạm.
Sở Hoàn Chiêu đáp.
- Khâm phạm?
Tổ An sững sờ.
Lúc này đã tới cửa trường học, nghe hắn hỏi, một thị vệ Sở gia đáp:
- Tang Thiên là mệnh quan triều đình, ở trong thành bị tập kích toàn quân chết hết, ngay cả Tang Thiên cũng sắp chết, đây tuyệt đối là đại án thông thiên, mặc kệ để ở nơi đâu cũng sẽ nghiêm tra, Thái Thú đại nhân coi đây là lý do, tra rõ các hộ trong thành, Sở gia chúng ta cũng không ngoại lệ.
Một thị vệ khác phụ họa nói:
- Nghe nói thành chủ đại nhân hưởng ứng trước, để Thái Thú dẫn người kiểm tra nhà mình. Trịnh gia, Viên gia cũng tích cực phối hợp để bọn hắn điều tra.
Tổ An hừ lạnh:
- Tang Hoằng mặt ngoài là tra tất cả gia tộc, trên thực tế là nhằm vào Sở gia.
Trịnh gia, Viên gia vốn cùng Tang gia quan hệ mật thiết, đương nhiên sẽ làm dáng phối hợp.
Còn Tạ gia, lão hồ ly Tạ Dịch kia hơn phân nửa là hi vọng mượn tay Tang Hoằng bức bách Sở gia, để Sở gia chịu thua, lựa chọn ngã về Tề Vương nhất mạch.
Mọi người vội vàng trở lại Sở phủ, phát hiện Sở gia đã bị Tang Hoằng chỉ huy binh lính điều tra.
Nhìn rất nhiều nơi bị lật đến rối bời, Tổ An âm thầm may mắn, những đồ vật không thể lộ ra ngoài ánh sáng kai của mình đều đặt ở trong Lưu Ly Bảo Châu, nếu bị tra được sẽ rất phiền phức.
- Nương ...
Sở Hoàn Chiêu thấy Tần Vãn Như, vội vàng chạy tới bổ nhào vào trong ngực nàng.
- Tiểu Chiêu ngoan ...
Tần Vãn Như vỗ nhẹ an ủi nàng, sau đó lạnh lùng nhìn về phía Tang Hoằng.
- Tang đại nhân, tra xong chưa?
- Sở gia quá lớn, khả năng còn phải chậm trễ một đoạn thời gian, mong phu nhân bỏ qua cho.
Tang Hoằng áy náy nói.
Sắc mặt Tần Vãn Như lạnh hơn:
- Tang đại nhân là thừa dịp phu quân nhà ta không có mặt, khi dễ thế hệ nữ lưu như ta sao?
- Phu nhân sao lại nói như vậy, đây là toàn thành bắt cướp, mỗi nhà đều sẽ điều tra, cũng không phải nhằm vào các ngươi.
Tang Hoằng mây trôi nước chảy.
Nhưng càng như vậy, Tần Vãn Như càng tức giận:
- Tốt, số sách này ta ghi nhớ.
Tang Hoằng mỉm cười, không còn giải thích, dù sao mọi người đã vạch mặt, hắn cũng lười để ý.
Đúng lúc này, sân sau truyền đến âm thanh ồn ào, Tang Hoằng trầm giọng hỏi:
- Xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ có phát hiện?
Rất nhanh có thủ hạ đến bẩm báo:
- Hồi bẩm đại nhân, địa phương khác đều tìm, nhưng có ba địa phương bọn họ không để cho chúng ta tra.
Rất nhanh thị vệ Sở gia cũng nói:
- Đó là phòng của lão gia và phu nhân, ngoài ra còn có khuê phòng của Đại tiểu thư và Nhị tiểu thư, há có thể để các ngươi tiến vào.
Tần Vãn Như phẫn nộ:
- Tang đại nhân, các ngươi có phải là hơi quá phận rồi hay không.
Tang Hoằng cười nói:
- Đây chỉ là làm theo quy củ mà thôi, đồng dạng cũng là để các ngươi an toàn, vạn nhất có kẻ xấu giấu ở bên trong, chẳng phải sẽ nguy hại đến các ngươi? Lại nói, những địa phương khác đều tra, nếu chỗ các ngươi không tra, chẳng phải nói Tang mỗ làm việc thiên tư trái pháp luật sao.
Tần Vãn Như nóng giận, nhưng đối phương câu câu cầm công sự tới ép mình, để cho nàng rất khó phát tác.
Tổ An tiến lên nói:
- Xin hỏi Tang đại nhân, các ngươi là đang tìm người hay tìm vật?
Tang Hoằng cau mày nói:
- Đương nhiên là tìm người.
- Vậy vừa rồi vì sao ta nhìn thấy rất nhiều gian phòng đều bị lật tung, một số địa phương rõ ràng không thể giấu người cũng bị lật ra.
Tổ An cười hắc hắc.
- Người không biết, còn tưởng Tang đại nhân mượn cớ tìm người, ở Sở gia tìm đồ vật gì đó, nói thí dụ như sổ sách chẳng hạn?
Nghe hắn nói, Tang Hoằng biến sắc, người Sở gia dùng một loại ánh mắt hoài nghi nhìn về phía hắn.
Cảm nhận được người Sở gia phảng phất như núi lửa tùy thời phun trào, Tang Hoằng cũng cười rộ lên:
- Không nghĩ tới chuyến này lại gây ra hiểu lầm, cũng được, nghĩ đến Sở gia phòng thủ nghiêm mật như vậy, những tặc nhân kia không thể vào được, địa phương còn lại không cần tra, thu binh đi.
Hắn có thể quang minh chính đại xông vào Công Tước Phủ điều tra, là bởi vì cầm danh phận đại nghĩa, hiện tại danh phận xảy ra tì vết, sẽ cho người Sở gia lý do phản kháng, hắn không dám mạo hiểm như vậy, dù sao hôm nay mục đích cũng kém không nhiều, có thể giấu sổ sách chỉ còn ba địa phương kia mà thôi.
Chuyện còn lại, cứ giao cho người kia làm.
Tần Vãn Như thầm giận, thật sự là chữ quan hai cái miệng, thế nào cũng có thể nói được.