Tra hắn có thể tìm ra lý do đường hoàng, không tra cũng có thể tìm ra lý do chính đáng, thật khiến người buồn nôn!
Tuy ngày bình thường còn oán trách Sở Trung Thiên quá ngay ngắn, không biết đưa đẩy, nhưng nếu hắn thật biến thành loại này, như vậy chỉ sợ mình sẽ chịu không được trước.
Chẳng qua hiện nay cục diện này, nàng cũng chỉ có thể nhẫn nhịn, lạnh lùng nói:
- Vậy thì phải đa tạ Tang đại nhân!
Nghe đối phương cắn hai chữ đa tạ rất nặng, Tang Hoằng cũng không để ý, ngược lại nhìn Tổ An nói:
- Phu nhân tìm được con rể tốt nha.
Tổ An sững sờ, không hiểu trong hồ lô của hắn bán thuốc gì, đột nhiên khen ta làm gì, bất quá lão hồ ly này khẳng định không có hảo tâm, liền trả lời:
- Tang đại nhân cũng tìm được con dâu tốt.
Tang Hoằng khẽ giật mình, trong lòng thầm giận, hắn nghĩ đối phương là trào phúng nhi tử của mình sắp chết, còn muốn cưới Trịnh Đán.
Đến từ Tang Hoằng, điểm nộ khí +399!
- Người trẻ tuổi không nên quá kiêu ngạo.
Tang Hoằng hừ lạnh, sau đó phẩy tay áo bỏ đi, dù sao gia hỏa này cũng nhảy nhót không được mấy ngày, tương lai lại chậm rãi tính sổ sách!
Nhìn điểm nộ khí trong hệ thống, Tổ An nghĩ thầm mình chúc mừng hắn tìm được con dâu tốt cũng tức giận, thật là quỷ hẹp hòi.
Lại nói Trịnh Đán là thật không tệ nha, ta đã tự mình thử qua rất nhiều lần, các phương diện đều là cực phẩm, không phải đánh giá lung tung nha.
Nhìn đám người Tang Hoằng nối đuôi nhau đi ra, Sở Hoàn Chiêu nhảy cẫng chạy đến bên người Tổ An, ôm lấy cánh tay hắn:
- Tỷ phu, hôm nay ngươi thật lợi hại, ngay cả Thái Thú cũng bị ngươi cưỡng chế di dời.
Tần Vãn Như cũng đang cảm thán trong nhà có nam nhân mới tốt, đang định khen Tổ An vài câu, lại thấy nhị nữ nhi chạy tới thân mật ôm lấy hắn, vô ý thức nhướng mày, bất quá nghĩ đến hôm nay xác thực phải cảm tạ hắn, không tiện quở trách, đành phải giả vờ như không nhìn thấy.
Bất quá cảnh tượng này rơi vào trong mắt người khác lại đại biểu càng nhiều ý tứ, Thành Thủ Bình đắc ý nhìn đám người Tiêu Thiện Hòa, một bộ ta nói không sai chứ.
Đám người Tiêu Thiện Hòa đã sớm chuẩn bị tâm lý, cho nên không cảm thấy cái gì, chỉ thật lòng cao hứng thay cô gia mà thôi.
Lúc này Tổ An mỉm cười:
- Ta chỉ là dân thường làm sao đuổi được Thái Thú đại nhân, nói cho cùng hắn là cố kỵ Sở gia còn có phu nhân, ta chẳng qua là cáo mượn oai hùm mà thôi.
- Khó được thấy ngươi khiêm tốn một lần, trong lúc nhất thời còn nghe không quen.
Tần Vãn Như nhịn không được nói.
- Ta lúc nào không khiêm tốn? Kia là thế nhân hiểu lầm ta.
Tổ An nghiêm mặt nói.
- Được rồi, nói ngươi béo ngươi còn thở gấp.
Tần Vãn Như cười mắng.
- Vừa rồi câu nói kia của ngươi không phải thầm mắng ta là cọp cái hả?
Tổ An khẽ giật mình, mình thật không có ý tứ kia, bất quá hệ thống không có thu được điểm nộ khí, xem ra nàng không có tức giận, lá gan liền lớn:
- Làm sao có thể, cho tới bây giờ ta còn chưa thấy qua cọp cái xinh đẹp như vậy.
Tần Vãn Như hơi đỏ mặt, tức giận nguýt hắn một cái:
- Không biết lớn nhỏ!
Nói xong quay người rời đi.
Đám thị vệ trợn mắt hốc mồm, mình thật là đánh giá thấp cô gia, ngay cả phu nhân cũng dám đùa giỡn.
Càng ngoài ý muốn là, phu nhân luôn nghiêm khắc lại không tức giận!
Xem ra về sau cô gia ở Sở gia là triệt để đứng vững gót chân rồi.
Trải qua ban ngày gợn sóng, rất nhanh Sở gia đã bình tĩnh lại, gia đinh nha hoàn thu thập đồ vật, bất tri bất giác liền đến tối.
Tần Vãn Như thì cùng đám người tâm phúc xử lý sự vụ, đồng thời thương nghị kế hoạch sau này, nàng còn cố ý gọi Tổ An đến.
Nàng suy nghĩ trong khoảng thời gian này tiếp xúc, cảm thấy Tổ An không hề vô dụng như vẻ ngoài, ngược lại còn là nhân tài.
Nàng dự định bồi dưỡng hắn một chút, như vậy tương lai có thể chia sẻ áp lực cho Sơ Nhan, đồng thời cũng là trợ thủ của Sở gia.
Đáng tiếc Tổ An nghe những sinh ý rườm rà kia liền ngáp, rất nhanh liền gục xuống bàn ngủ.
Tần Vãn Như nhíu mày, trong lòng có chút thất vọng, bất quá ở trước mặt nhiều người như vậy cũng không tiện răn dạy, dứt khoát tùy theo ý hắn.
Thời điểm mọi người nghị sự, một hắc y nhân âm thầm vào gian phòng của Tần Vãn Như và Sở Trung Thiên.
Hắn dường như cực kỳ quen thuộc với thủ vệ và cơ quan bẫy rập bên trong, xe nhẹ đường quen, tránh đi tất cả biện pháp phòng vệ.
Sau khi vào nhà, lập tức lục lọi tìm kiếm.
Lúc ban ngày Tang Hoằng dẫn người tìm hết địa phương, sau cùng chỉ còn lại nơi này và khuê phòng của Sở Sơ Nhan và Sở Hoàn Chiêu chưa tìm.
Tính tình của Sở Hoàn Chiêu như thế nào, toàn bộ Sở phủ người nào không biết, sổ sách kia không có khả năng ở trong phòng nàng.
Thanh âm Các khả năng rất lớn, nhưng khoảng thời gian này Sở Sơ Nhan không có ở nhà, bên Thanh âm Các trên cơ bản không có người, hẳn sẽ không đặt đồ vật trọng yếu như vậy ở đó.
Như vậy chỉ còn lại phòng gia chủ, đây cũng là suy luận hợp lý nhất!
Trước khi đến hắn đã suy đoán mấy địa phương có khả năng giấu nhất, đáng tiếc hắn tìm nửa ngày, cũng không có tìm được.
Cái này làm hắn nóng nảy, sổ sách kia quá trọng yếu, đây là điều kiện mà Tang Hoằng nguyện ý giúp hắn, đồng dạng cũng là căn bản để hắn tương lai có thể nắm giữ Sở gia hay không, nếu không có, hết thảy sẽ khó khăn trùng điệp.
Hắn lại tìm một lần, cơ hồ có thể nói lật cả phòng, nhưng vẫn không thu hoạch được gì.
- Vì cái gì, vì cái gì!
Hắn thấp giọng gào thét, mình mưu đồ nhiều năm như vậy, kết quả lại thất bại trong gang tấc sao?
Đáng tiếc phát tiết quy phát tiết, nhưng hắn vẫn không cách nào cải biến được sự thật.