Nên rời đi!
Hắn ý thức được thời gian không sai biệt lắm, bất quá lần này đến cái gì cũng không tìm được, đi như vậy quá ăn thiệt thòi.
Quay đầu liếc mắt nhìn cái giường kia, trong lòng hắn bỗng nhiên nóng lên, trực tiếp chạy đến trên giường nằm xuống.
Ngày bình thường Tần Vãn Như hẳn nằm ở trên giường này nha?
Sở Trung Thiên thật có phúc, mỗi ngày có thể ôm mỹ nhân như vậy ngủ, nếu ta có cơ hội này mà nói, mỗi ngày đâu còn bỏ được rời giường.
Ngửi dư hương trên giường, chính là hương vị của Tần Vãn Như, cả người hắn có chút say mê.
Nằm lỳ ở trên giường tham lam ngửi lấy mùi thơm, giống như có thể đè nữ thần ở trong mộng xuống dưới thân mà hành lạc.
Hắn ôm lấy cái gối của Tần Vãn Như ngửi ngửi, ngày bình thường hắn là tuyệt đối không có cơ hội này.
Đang ngửi bỗng nhiên trong lòng hơi động, vội vàng ngồi thẳng người lên lục lọi, sau cùng tìm được một cái hốc tối, từ bên trong mò ra một quyển sách nhỏ, nhìn thấy hai chữ trên sổ sách, qua loa lật xem nội dung, nhìn thấy ghi chép, không phải là đồ vật mình muốn tìm sao!
- Ha ha ha, rốt cục để cho ta tìm được, thật sự là ý trời!
Nam tử kia có chút ngông cuồng cười rộ lên, một khắc này hắn dường như cảm thấy mình được thiên mệnh sở quy.
- Ngươi là ai!
Đúng lúc này, cách đó không xa truyền đến tiếng kêu khẽ.
Trong lòng hắn run lên, ngẩng đầu nhìn, phát hiện Tần Vãn Như đang đứng ở cách đó không xa đề phòng nhìn mình.
Hỏng bét, xem ra vừa rồi ở trên giường trì hoãn quá nhiều thời gian, để nàng trở về rồi.
Lúc này Tần Vãn Như cũng thấy rõ đồ vật hắn cầm trong tay, không khỏi hoa dung thất sắc:
- Tặc tử ngươi dám!
Cũng không lo được hô người, thân hình trực tiếp lóe lên đánh tới.
Hắc y nhân cũng động, liều mạng nhảy ra ngoài cửa sổ.
Đáng tiếc hắn muộn nửa bước, cửa sổ đã bị Tần Vãn Như cản lại.
Tần Vãn Như dù sao cũng là Lục phẩm, lại thêm thấy sổ sách bị trộm, xuất thủ nơi nào còn có chút lưu tình.
Trong nháy mắt ngắn ngủi, hai người liền giao thủ mười mấy chiêu.
Trên tay hắc y nhân cầm sổ sách, cuối cùng ăn không ít thua thiệt, bị Tần Vãn Như kéo xuống khăn che mặt.
Thấy rõ dung mạo của đối phương, Tần Vãn Như sững sờ:
- Là ngươi?
Tần Vãn Như khiếp sợ, không nghĩ đến lại là người này.
Kết quả đối phương thừa dịp nàng thất thần, bỗng nhiên móc ra một cái ống trúc, phun ra một đoàn khói bụi lên mặt nàng.
Dù Tần Vãn Như đã ngừng thở, nhưng kết quả vẫn trễ một bước, nàng ngửi được mùi thơm kỳ lạ, sau đó cả người chóng mặt, mũi chân vội vàng điểm một cái, kéo ra khoảng cách với đối phương:
- Đây là thuốc gì!
Hiện tại người kia cũng không vội chạy trốn, mà chậm rãi đi tới, ánh nến và ánh trăng bên ngoài chiếu vào trên mặt hắn.
Hai mắt quầng thâm khá rõ ràng, chính là Sở gia nhị phòng Sở Thiết Sinh.
- Thuốc này tên Công Ngưu Nãi, ý tứ là chỉ có Công Ngưu Nãi mới có thể hóa giải.
Hô hấp của Sở Thiết Sinh gấp rút, hiển nhiên hắn cũng không nghĩ tới sẽ ở tối nay ngả bài, cho tới bây giờ còn có chút khẩn trương.
- Nói vớ vẩn, trâu đực nào có sữa!
Tần Vãn Như cố ý cất cao giọng nói, suy nghĩ nơi này động tĩnh lớn như vậy, hẳn là có thể hấp dẫn thị vệ tới.
Sở Thiết Sinh cười ha ha:
- Không sai, đã không có Công Ngưu Nãi, như vậy loại độc này tự nhiên không có thuốc nào chữa được, chỉ có thể nam nữ giao hoan, mới có thể giải hết độc tính.
- Xuân dược!
Tần Vãn Như nhất thời biến sắc.
- Sở Thiết Sinh, ngươi dám sinh ra suy nghĩ vô sỉ như vậy với ta!
- Vô sỉ?
Sắc mặt của Sở Thiết Sinh cũng lạnh xuống.
- Yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu, vì sao gọi vô sỉ? Ta cũng không tin nhiều năm như vậy, ngươi lại không biết tâm tư của ta!
Tần Vãn Như cả giận nói:
- Hỗn trướng, ta là tẩu tử của ngươi! Giữa nam nữ ái mộ là rất bình thường, nhưng cần nhừng ở trên lễ giáo.
- Tẩu tử?
Sở Thiết Sinh cười lạnh.
- Có câu ăn ngon không qua sủi cảo, chơi sướng không lại tẩu tử.
Tần Vãn Như:
- ...
- Ngươi điên hay sao? Bây giờ Sở gia đang trải qua nguy cơ trước đó chưa từng có, thực không chịu nổi nội loạn, ngươi xin lỗi nhận lầm, ta có thể coi như sự tình hôm nay chưa từng xảy ra.
Tần Vãn Như tức giận đến toàn thân phát run, bất quá lý trí nói cho nàng ngàn vạn lần không thể xúc động.
Sở Thiết Sinh hừ lạnh:
- Sở gia có nguy cơ như vậy, còn không phải do Sở Trung Thiên ngoan cố không thay đổi! Tiếp tục để hắn chấp chưởng Sở gia, sẽ chỉ làm Sở gia triệt để diệt vong, hiện tại ta làm hết thảy, đều là vì cứu Sở gia!
Trong lòng Tần Vãn Như cảm giác nặng nề, bỗng nhiên nàng kịp phản ứng, sự tình không đơn giản như mình nghĩ:
- Ngươi chuẩn bị phạm thượng làm loạn?
- Vị trí Sở gia gia chủ, đương nhiên là người tài tới làm, Sở Trung Thiên để Sở gia trầm luân, ta thay vào có gì không thể?
Sở Thiết Sinh cũng không vội, thời gian kéo càng lâu, xuân dược ngấm sẽ càng lâu.
Dù sao Tần Vãn Như cũng có tu vi Lục phẩm, thật đánh nhau hắn cũng không có nắm chắc thắng được.
- Đến cùng có bao nhiêu người tham dự việc này, tam phòng có theo ngươi không?
Tần Vãn Như vội vàng hỏi, nàng muốn biết quy mô phản loạn lần này đến cùng lớn bao nhiêu, là một mình hắn xúc động, hay là âm mưu của nhị phòng và tam phòng.
- Xem ra ngươi cũng có tự mình hiểu lấy, biết có lỗi với chi nhánh, cho nên mới sẽ lo lắng như vậy.
Sở Thiết Sinh cười hắc hắc nói.
Tần Vãn Như cảm thấy toàn thân khô nóng, nhịn không được nới cổ áo, nàng biết tiếp tục lưu lại nơi này không phải chủ ý thông minh, nhưng lại muốn moi ra càng nhiều tình báo:
- Hừ, hai người các ngươi một mực lòng lang dạ thú, đây là sự tình mọi người đều biết.