Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 709 - Chương 709: Lựa Chọn (2)

Chương 709: Lựa Chọn (2) Chương 709: Lựa Chọn (2)

- Người có thể không có dã tâm sao.

Sở Thiết Sinh từng bước một tới gần.

- Vãn Như, có phải ngươi còn nghĩ cứu Sở Trung Thiên trở về không, cũng không sợ nói cho ngươi biết, hắn khẳng định không về được.

Tần Vãn Như giật mình, nàng không phải người ngu, lập tức kịp phản ứng:

- Ngươi cấu kết với Tang Hoằng?

Sở Thiết Sinh chắp tay nói:

- Tang đại nhân phụng hoàng mệnh, ta hợp tác với hắn là chiều hướng phát triển, sao có thể gọi cấu kết?

- Miệng lưỡi dẻo quẹo cũng khó giấu bản chất phạm thượng làm loạn của các ngươi.

Tần Vãn Như lau trán, thân thể càng ngày càng nóng, nàng cảm thấy đầu có chút choáng váng, biết không thể lại chậm trễ.

- Thắng làm vua thua làm giặc, tùy ngươi nói thế nào cũng được.

Sở Thiết Sinh lại từ trong ngực lấy ra một cái bình sứ, ánh mắt có chút cuồng nhiệt.

- Tẩu tử, ngươi có biết những năm này ta ngày nhớ đêm mong ngươi tới trình độ nào không, nhưng ta biết vĩnh viễn không chiếm được ngươi, chỉ có thể nghĩ biện pháp khác.

- Đây là thuốc mới đầu ta tìm tới, tên Lãng Ưu Thủy, sau khi dùng qua, sẽ quên tất cả sự tình phát sinh trong mấy canh giờ. Lúc đó ta nghĩ sẽ tìm cơ hội dùng sức mạnh với ngươi, sau đó ngày thứ hai chúng ta khôi phục bình thường, ngươi cái gì cũng không nhớ rõ... Chờ lần sau ta chơi ngươi, lại để cho ngươi dùng. Như vậy có thể thần không biết quỷ không hay có được ngươi.

Nghe đối phương giống như điên cuồng lẩm bẩm, Tần Vãn Như biến sắc, trên đời lại có dược vật tà ác như vậy, vạn nhất đối phương thật cho nàng dùng loại thuốc này, vậy thì thật là chết không nhắm mắt.

- Bất quá về sau ta không cam tâm, cảm thấy chỉ có ta nhớ thì có ý nghĩa gì, mỗi lần ngươi ở trước mặt ta luôn cao cao tại thượng như vậy, ánh mắt nhìn ta vẫn xem thường như vậy, ta không cam tâm, ta muốn ngươi cũng nhớ!

Ánh mắt của Sở Thiết Sinh đỏ bừng, hô hấp gấp rút.

- Cho nên về sau ta lại tìm Công Ngưu Nãi, đây chính là kỳ độc nổi danh như Hoan Lạc Thập Bát Độ, làm cho trinh nữ biến thành dâm phụ, chỉ có uống Công Ngưu Nãi mới có thể giải độc, nhưng trâu đực làm sao có sữa? Đồ vật màu trắng duy nhất cũng chỉ có vật kia.

- Vô sỉ!

Nghe hắn nói càng ngày càng khó nghe, lại thêm thân thể dị dạng để Tần Vãn Như không còn dám ngừng, sau khi mắng một tiếng liền vội vàng xông ra ngoài.

Ai biết Sở Thiết Sinh sớm có phòng bị, thân hình lóe lên cản ở trước mặt nàng.

Sau khi trúng độc, Tần Vãn Như mặc kệ là phản ứng hay tốc độ, đều yếu hơn bình thường mấy phần, làm sao xông qua được đối phương ngăn cản.

Lo lắng bị hắn áp chế, chỉ có thể vội vàng lui về trong phòng.

- Vừa rồi là ngươi ngăn không cho ta chạy, không nghĩ tới nhanh như vậy đã phong thủy luân chuyển.

Sở Thiết Sinh cười có chút đắc ý.

- Đừng nóng vội, ta còn có đồ tốt cho ngươi xem.

Nói xong vung y phục lên.

Tần Vãn Như vừa sợ vừa giận, gia hỏa này muốn móc ra đồ vật buồn nôn gì.

Nàng vô ý thức muốn nghiêng đầu không nhìn, miễn cho bẩn mắt, nhưng lại lo lắng đối phương nhân cơ hội này khống chế nàng, trong lúc nhất thời rơi vào trong xoắn xuýt.

Đúng lúc này, Sở Thiết Sinh từ trong quần móc ra một vật, đen sì, tròn trịa:

- Thứ này là Ảnh âm Thạch mà ta vất vả tìm được, có thể ghi chép lại hết thảy sự tình phát sinh, về sau tùy thời có thể quan sát.

- Ngươi nói nếu tương lai Sở Trung Thiên nhìn thấy ta ở trong phòng của hắn, ở trên giường của hắn, đùa bỡn lão bà của hắn, hắn có thể tức chết hay không?

- Súc sinh!

Toàn thân Tần Vãn Như phát run, cả người sắp nổ tung.

Nàng đã không lo được nhiều như vậy, trực tiếp tiến lên, muốn ở trước khi triệt để độc phát, đánh giết súc sinh này, để giải mối hận trong lòng.

Sở Thiết Sinh vốn hi vọng để nàng khí cấp công tâm, tăng tốc dược tính phát tác, vừa né tránh vừa cùng nàng du đấu:

- Tẩu tử ngươi đừng vội, có hai con đường để ngươi lựa chọn, một là như vừa rồi ta nói, ngươi phản kháng, sau cùng ta dùng sức mạnh chơi ngươi, lại ghi hình phát cho Sở Trung Thiên xem?

- Một con đường khác là, nếu như ngươi thuận theo, tự nguyện hầu hạ ta, vậy ta sẽ không nói cho bất luận kẻ nào, thậm chí ta còn có thể đáp ứng giúp ngươi bảo vệ tánh mạng của Sở Trung Thiên, ngươi vẫn tiếp tục làm phu nhân Công Tước, đương nhiên về sau nhất định phải hầu hạ ta thoải mái, điều kiện này không lỗ chứ?

- Ngươi không cần vội cự tuyệt, ngoại nhân không biết tình huống của Sở gia, nhưng ta còn không rõ ràng sao? Các ngươi rất muốn con trai, đáng tiếc nhiều năm như vậy, sinh tất cả đều là nữ nhi. Thậm chí từ mười mấy năm trước bắt đầu, các ngươi ngay cả nữ nhi cũng không sinh ra được. Ta trái lo phải nghĩ cũng không thể nào hiểu được, có lão bà xinh đẹp như ngươi, không để ngươi sinh mười đứa tám đứa làm sao chịu được?

- Trải qua nhiều năm quan sát, ta biết thân thể của Sở Trung Thiên sớm không được, ngươi lại ở độ tuổi nhu cầu cực cao, lại thủ tiết nhiều năm như vậy, chẳng lẽ ngươi không có nhu cầu và khát vọng sao?

Biểu lộ của Tần Vãn Như có chút mờ mịt, đối phương nói giống như đao đao đâm sâu vào đáy lòng nàng.

Lúc nàng tuổi trẻ cùng Sở Trung Thiên nhất kiến chung tình, hai người rất nhanh rơi vào bể tình, hôn nhân cũng rất mỹ mãn hạnh phúc, thẳng đến mười mấy năm trước gặp phải tai biến, hắn bị thương nặng...

Nàng rất yêu chồng mình, cảm thấy so sánh với ái tình, loại sự tình này cũng không có gì lớn.

Mới đầu còn tốt, nhưng nàng dù sao cũng là nữ nhân, một nữ nhân thành thục.

Ngẫu nhiên lúc đêm khuya vắng người, nàng cũng có chút lăn lộn khó ngủ, nhưng lại sợ biểu hiện ra ngoài làm trượng phu thương tâm.

Dưới mâu thuẫn cực độ dẫn đến những năm gần đây tính khí của nàng nóng nảy hơn rất nhiều, mặc dù biết như vậy không tốt, nhưng nhiều khi tâm tình căn bản không theo mình khống chế.

Bình Luận (0)
Comment