Nàng một đường phi nước đại, trên đường nhiều lần kém chút chân mềm nhũn ngã xuống.
Loại cảm giác quen thuộc lại xa lạ kia để nội tâm nàng vừa xấu hổ vừa phẫn nộ, nàng suy nghĩ trước tìm Hồng Trung, để hắn ra mặt triệu tập nhân thủ trấn áp Sở Thiết Sinh, miễn cho Sở gia thật bị lật trời.
Sau đó nàng lại nghĩ biện pháp giải quyết xuân dược trên người...
Vội vàng đi vào tiểu viện của Hồng Trung, nàng gấp rút gõ cửa:
- Hồng lão, Hồng lão...
Rất nhanh cửa phòng được mở, Hồng Trung nghi hoặc đi ra:
- Phu nhân, tại sao ngươi lại ở chỗ này?
- Không có thời gian giải thích, Sở Thiết Sinh phạm thượng làm loạn, trước mắt còn không biết hắn cấu kết bao nhiêu người, ngươi nhanh triệu tập nhân thủ bắt hắn...
Nàng còn chưa nói xong liền sửng sốt, bởi vì Hồng Trung lại đột nhiên ra tay điểm yếu huyệt trên người nàng, cả người nàng lập tức bất động.
- Vì sao?
Tần Vãn Như khiếp sợ nhìn lão nhân trước mắt, bộ dáng của hắn rõ ràng giống bình thường như đúc, nhưng lúc này lại lộ ra lạ lẫm như vậy.
Hồng Trung thở dài:
- Thật xin lỗi, phu nhân, ngươi ngàn vạn lần không nên, không nên chạy đến chỗ ta.
- Vì sao?
Tần Vãn Như nhìn chằm chằm hắn, trong ánh mắt tràn đầy phẫn nộ, nàng nghĩ tới vô số loại khả năng, nhưng cho tới bây giờ không nghĩ tới Hồng Trung sẽ phản bội.
Đồng thời trong lòng cũng tràn ngập nghi hoặc, vì sao Hồng Trung lại phản bội nàng?
Lúc này nàng trúng kỳ độc, lại bị khống chế, nàng biết hết thảy đều xong, hiện tại chỉ muốn làm rõ ngọn ngành.
- Ta làm như vậy cũng là bị bất đắc dĩ...
Hồng Trung lắc đầu.
- Bây giờ nói những thứ này đã không có ý nghĩa.
- Thế nhưng ta muốn biết.
Tần Vãn Như lạnh lùng nói.
- Sở gia không xử bạc với ngươi, hơn nữa ta và Trung Thiên một mực coi ngươi là trưởng bối, ngươi quy thuận Sở Thiết Sinh có thể được cái gì? Chẳng lẽ hắn cho ngươi còn nhiều hơn chúng ta?
- Sở Thiết Sinh...
Khóe miệng Hồng Trung lộ ra ý mỉa mai.
- Gia hỏa này làm việc không đáng tin chút nào, nếu không phải ta giúp hắn điều thị vệ ở bên ngoài đi, sự tình kia sớm đã bị phát hiện.
- Nguyên lai là ngươi!
Tần Vãn Như bừng tỉnh đại ngộ, khó trách vừa rồi động tĩnh lớn như vậy cũng không có người tới.
- Đã không phải Sở Thiết Sinh, thì chính là ngươi bị Tang Hoằng thu mua, thế nhưng ta không hiểu, Tang Hoằng có thể cho ngươi, chúng ta cũng có thể cho, hơn nữa theo ta hiểu, thực không biết có cái gì có thể thu mua ngươi.
Bỗng nhiên trong lòng nàng lóe lên linh quang, thốt ra:
- Hồng Tinh Ứng!
Hồng Trung lộ ra vẻ khổ sở:
- Phu nhân, ngươi cũng biết ta già mới có con, đời này cũng không có yêu thích gì, duy nhất không bỏ xuống được chính là nhi tử không nên thân kia của ta.
Tần Vãn Như nhịn không được nói:
- Hồng Tinh Ứng là hài tử không tệ, những năm này ở Sở gia cũng tận tâm tận lực, Sở gia đối đãi hắn không tệ, đến cùng là sự tình gì để ngươi vì hắn không tiếc phản bội lời thề và vinh diệu kiên trì một đời?
Hồng Trung thở dài:
- Chẳng lẽ phu nhân thật không biết sao? Những năm này vì sao Hồng Tinh Ứng bỏ công như vậy, phu nhân nên rõ ràng chứ.
Tần Vãn Như cắn chặt môi:
- Ta biết hắn từ nhỏ đã thích Sơ Nhan, vốn cảm thấy đứa nhỏ này không tệ, cũng dự định chiêu làm rể. Chỉ bất quá Sơ Nhan chọn trúng Tổ An, ta cũng không có cách nào.
Nàng tiếp tục nói:
- Hơn nữa hiện tại xem ra, ánh mắt của Sơ Nhan mạnh hơn ta nhiều.
- Từ xưa đến nay đều là hồng nhan họa thủy, Đại tiểu thư cũng không ngoại lệ.
Hồng Trung giống như rơi vào hồi ức thống khổ.
- Tinh Ứng thích Đại tiểu thư, nhưng lại chỉ có thể trơ mắt nhìn nữ nhân yêu mến gả cho nam nhân khác.
- Nếu gả cho người ưu tú hơn hắn thì thôi, kết quả lại gả cho một phế vật, cho nên tâm thái mất cân bằng, bị người ngoài đầu độc, cuối cùng làm sai. Rất nhiều chuyện, sai một bước thì không cách nào quay đầu.
- Đến cùng là sự tình gì sai một bước thì không cách nào quay đầu?
Tần Vãn Như giật mình.
- Trước đó Linh Tuyền bị hủy là hắn làm?
Đêm kia phát sinh quá nhiều chuyện, đầu tiên là Linh Tuyền bị hủy; sau đó Tổ An ở đêm tân hôn chạy lên giường của Sở Hoàn Chiêu; Sở gia còn xuất hiện đạo tặc, cả đêm gà bay chó chạy.
Tất cả ngọn nguồn đều là vì Linh Tuyền bị hủy dẫn đến.
Hồng Trung trầm giọng nói:
- Hắn tự nhiên không muốn Đại tiểu thư thật động phòng hoa chúc với Tổ An, nên sẽ nghĩ biện pháp phá hư hết thảy. Đương nhiên người hủy Linh Tuyền không phải chỉ một mình hắn, hắn chỉ là trùng hợp mà thôi.
Tần Vãn Như vốn muốn hỏi còn có ai phá hư Linh Tuyền, bất quá nghĩ đến bây giờ như vậy, những cái kia đã không trọng yếu:
- Thế nhưng coi như phá hư Linh Tuyền, lấy cống hiến của các ngươi, dù sự tình bộc lộ, chúng ta cũng sẽ không xử trí hắn, chẳng lẽ bởi vì chuyện này mà không thể quay đầu?
Hồng Trung lắc đầu:
- Rất nhiều chuyện có lần thứ nhất, thì có lần thứ hai, phu nhân còn nhớ thương đội của chúng ta ở nửa đường bị người cướp giết không?
Tần Vãn Như sợ hãi cả kinh:
- Chẳng lẽ đó cũng là Hồng Tinh Ứng...
Hồng Trung lộ ra vẻ sầu thảm:
- Không sai, có người giật dây hắn để thương đội xảy ra chuyện, dẫn Đại tiểu thư đi qua điều tra, như vậy hắn sẽ có cơ hội cùng nàng đơn độc ở chung... hài tử ngốc kia nào biết mình rơi vào cái bẫy của người khác, các huynh đệ trong thương đội kia thương vong hầu như không còn, hắn thật thể không quay đầu rồi.
Tần Vãn Như lặng lẽ, Sở Trung Thiên luôn hiền lành, nhưng có mấy gia quy cực kỳ nghiêm khắc, chính là bán đồng bạn dẫn đến đồng bạn bỏ mình, nhất định phải lấy mạng bồi vào.
Cho nên tuy sự tình Linh Tuyền nghiêm trọng, nhưng nể tình công lao của Hồng gia, chắc chắn sẽ không có gì; nhưng thương đội nhiều con cháu gia tộc bỏ mình như vậy, cho dù là công lao của Hồng gia cũng không cách nào đền bù.