Sở Thiết Sinh tiến lên nói:
- Nguyên lai là Kỷ cô nương, lần này chúng ta đi đuổi bắt súc sinh phản trắc của Sở gia, cho nên mong cô nương tạo thuận lợi.
Nghe đối phương hình dung Tổ An như thế, trong lòng Kỷ Tiểu Hi không tự giác được dâng lên vẻ tức giận, có điều nàng rõ ràng lúc này không phải thời điểm hành động theo cảm tính, đồng thời không có lên tiếng quát lớn, mà lạnh lùng nói:
- Sở gia các ngươi tìm phản đồ, đến Kỷ gia chúng ta làm gì?
Sở Thiết Sinh á khẩu:
- ...
Tiểu cô nương này nói có đạo lý, để hắn không phản bác được.
Có điều hắn dù sao cũng chưởng quản rất nhiều cửa hàng, cả ngày liên hệ với đám thương nhân, rất nhanh liền kịp phản ứng:
- Cô nương có chỗ không biết, phản đồ của Sở gia chúng ta chính là Tổ An, hắn lang tâm cẩu phế, lại hạ dược Sở phu nhân ý muốn cưỡng gian, may mắn bị người phát hiện, hắn hốt hoảng chạy trốn, trên người thụ thương không nhẹ.
- Bởi vì hắn và ngươi là đồng học, cho nên chúng ta đoán hắn sẽ đến bên này.
Tổ An nghe mà trợn mắt hốc mồm, trước đó hắn còn hiếu kỳ những người này sẽ dùng danh nghĩa gì đến bắt mình, kết quả không nghĩ tới lại giội nước bẩn.
Phải biết tin tức quan hệ bất chính sẽ lưu truyền tốc độ cực nhanh, chẳng mấy chốc toàn thành sẽ biết sự kiện này, đến thời điểm nghe nhầm đồn bậy, không chừng còn sẽ truyền ra cái gì càng buồn nôn hơn.
Bởi vậy coi như Tần Vãn Như tỉnh lại, xác nhận bọn họ là hung thủ, nói không chừng ngoại nhân còn sẽ hoài nghi nàng là vì che chở “gian phu”, quả nhiên là một hòn đá ném hai chim, thật độc!
Kỷ Tiểu Hi cũng bội phục công phu đổi trắng thay đen của Sở Thiết Sinh, rõ ràng là hắn hạ độc Tần Vãn Như, kết quả lại nói thành Tổ An:
- Hắn không tới đây, các ngươi đi địa phương khác tìm đi.
Nói xong muốn đóng cửa lại.
Sở Thiết Sinh ấn tay lên cửa, sắc mặt của Kỷ Tiểu Hi không khỏi lạnh lẽo:
- Ngươi muốn làm gì?
Sở Thiết Sinh cũng có chút do dự, hắn hoài nghi Tổ An ở trong này, thế nhưng lại không muốn đắc tội Kỷ Tiểu Hi.
Minh Nguyệt Thành đều biết Kỷ Tiểu Hi là nghịch lân của Kỷ Đăng Đồ, hành tẩu giang hồ không người nào muốn chọc giận một thần y, dù sao ai cũng không biết mình có ngày sẽ cầu đến hắn hay không.
Mặt khác những năm này mọi người bí mật lưu truyền một thuyết pháp, nói Kỷ thần y còn có tu vi thâm bất khả trắc.
Thời điểm hắn do dự, Hồng Trung mở miệng:
- Kỷ cô nương, sao lâu như vậy lệnh tôn còn không đi ra?
Kỷ Tiểu Hi đáp:
- Cha ta ra ngoài thành tản bộ, có điều không bao lâu hắn sẽ trở về.
Tổ An trốn ở trong khuê phòng của nàng, đang vểnh tai chú ý động tĩnh bên này, nghe nàng nói như vậy, không khỏi dở khóc dở cười, nha đầu ngốc này, ngươi nói cha ngươi ở trong phòng luyện đan, uống rượu, hoặc xem truyện âm Dương Tạo Hóa Kinh không được sao, hết lần này tới lần khác ăn ngay nói thật như vậy làm gì.
Quả nhiên, nghe được Kỷ Đăng Đồ ra khỏi thành, Hồng Trung và Sở Thiết Sinh đều buông lỏng một hơi.
Mọi người đều biết Kỷ Đăng Đồ thỉnh thoảng sẽ ra thành hái thuốc, không có mười ngày nửa tháng là không về được.
Sở Thiết Sinh cười ha ha:
- Kỷ cô nương, ta biết ngươi tâm địa thiện lương, xưa nay lại giao hảo với Tổ An, bất quá ngươi ngàn vạn lần không thể bị hắn lừa gạt, ngươi căn bản không biết hắn tà ác đến cỡ nào.
- Đủ rồi!
Khuôn mặt của Kỷ Tiểu Hi trắng bệch.
- Bằng hữu của ta như thế nào trong lòng ta rõ ràng nhất, không cần người khác tới dạy.
Nghe nàng nói như vậy, Sở Thiết Sinh càng xác nhận Tổ An giấu ở bên trong, sau đó nhìn thị vệ nháy mắt.
Những người kia hiểu ý, ào ào xông tới.
Kỷ Tiểu Hi một người thân thể đơn bạc, làm sao ngăn được những thị vệ như lang như hổ kia, rất nhanh đám người liền nối đuôi nhau tràn vào.
Kỷ Tiểu Hi vừa tức vừa gấp:
- Các ngươi muốn làm gì, vừa rồi ta đang ngủ lại bị các ngươi làm ầm ĩ, hiện tại lại tự xông vào nhà dân, Minh Nguyệt Thành không có pháp luật như thế sao? Cha ta sẽ không bỏ qua các ngươi!
Mọi người nghe nàng nhắc tới Kỷ Đăng Đồ, trong lòng nhất thời sợ hãi, phải biết Kỷ Đăng Đồ không chỉ am hiểu chữa bệnh, còn am hiểu dùng độc.
Ngay cả Sở Thiết Sinh cũng có chút do dự.
Hồng Trung âm thầm cười lạnh, gia hỏa này lo trước lo sau, ở đâu có thể làm đại sự, liền mở miệng nói:
- Kỷ cô nương kinh nghiệm sống chưa nhiều, dễ dàng bị kẻ xấu lừa bịp, phải biết hôm nay Tổ An không chỉ muốn cưỡng gian Sở phu nhân, còn giết không ít nha hoàn thị vệ, thủ đoạn tàn nhẫn. Bây giờ Kỷ cô nương ở nhà một mình, vạn nhất gia hỏa kia ẩn núp đến, thời điểm không người đột nhiên đi ra cưỡng gian ngươi, vậy thì nguy hiểm.
- Chắc hẳn sau khi Kỷ thần y biết việc này cũng sẽ tán thành chúng ta tra tìm, bảo đảm ngươi an toàn.
Sở Thiết Sinh không khỏi âm thầm bội phục, như thế coi như về sau Kỷ Đăng Đồ biết, cũng không cách nào hưng sư vấn tội, nói không chừng còn phải cảm tạ bọn họ.
Kỷ Tiểu Hi lo lắng:
- Vừa rồi ta đã ngủ, cũng không thấy người khả nghi chạy đến thương tổn ta, ngược lại chỉ có các ngươi.
Hồng Trung mỉm cười:
- Kỷ cô nương ngươi thật không giỏi nói dối, bây giờ ngươi ăn mặc chỉnh tề, tóc cũng không lộn xộn, nào giống mới từ trên giường ngồi dậy. Bất quá ngươi nói như vậy lại nhắc nhở ta, nói không chừng đã có người giấu ở trong phòng ngươi, chúng ta giúp Kỷ thần y chăm sóc khuê nữ của hắn cũng bình thường.
Nói xong nháy mắt, thị vệ ở xung quanh lập tức chạy tới khuê phòng của nàng.
Thân là thị vệ của đại gia tộc, nên tương đối quen thuộc bố cục, cơ hồ liếc mắt là có thể nhìn ra phòng nào nam chủ nhân ở, phòng nào tiểu thư ở.