Kỷ Tiểu Hi vọt tới trước cửa, hai tay mở ra như gà mái hộ đàn con:
- Đây là phòng của ta, các ngươi muốn đi vào trừ khi bước qua thi thể của ta.
Vừa nói vừa âm thầm suy tính độc dược trên người, lát nữa dùng độc gì đối phó nhiều người như vậy.
Đúng lúc này, đầu ngón tay của Hồng Trung bắn ra, một sợi chỉ phong điểm lên người nàng, toàn thân Kỷ Tiểu Hi run lên, sau đó không còn cách nào động đậy được.
Hắn lên tiếng:
- Kỷ cô nương phản ứng dị thường, hẳn là bị lưu manh bức hiếp không cách nào nói thật, chúng ta càng phải trợ giúp nàng.
Những người khác không còn lo lắng, muốn đi đẩy cửa.
Kỷ Tiểu Hi gấp đến độ nước mắt chảy ra, đáng tiếc lúc này nàng không có biện pháp nào.
Tổ An giấu ở trong phòng cả người giống như con báo vận sức chờ phát động, đang định xông ra liều chết đánh cược một lần.
Bỗng nhiên ngoài cửa vang lên tiếng kêu thảm, loáng thoáng nhìn thấy mấy bóng người bay ra ngoài.
Chỉ thấy một bóng hình xinh đẹp xuất hiện ở cửa, tóc dùng một cây trâm cài tùy ý cố định ở trên đỉnh đầu, cổ thon dài trắng nõn, cao quý trang nhã.
Có điều bắt mắt nhất vẫn là đôi chân dài mặc vớ cao màu đen, mỹ lệ cân xứng, tản ra màu sắc mê người.
Chỉ bất quá bây giờ mọi người không ai dám liếc nhìn, bởi vì tuy đôi chân này mỹ lệ, nhưng lại cực kỳ trí mạng.
Vừa rồi mấy hộ vệ kia là bị đôi chân này đá bay.
Phải biết thị vệ Sở gia đều là tinh nhuệ, lần này theo đi ra càng được tuyển chọn tỉ mỉ, kết quả lại không có chút sức chống cự.
- Tiểu di!
Thấy rõ nữ tử bên người, Kỷ Tiểu Hi vừa mừng vừa sợ.
Sắc mặt của Sở Thiết Sinh và Hồng Trung lại đại biến:
- Khương... Khương hiệu trưởng.
Khương La Phu thuận tay giải khai huyệt đạo trên người Kỷ Tiểu Hi, sau đó mặt lạnh nhìn mọi người:
- Ai cho các ngươi lá gan đến khi phụ Tiểu Hi nhà ta!
Sở Thiết Sinh vội vàng giải thích:
- Chúng ta là vì truy bắt Tổ An...
Khương La Phu không kiên nhẫn đánh gãy hắn:
- Sự tình Kỷ gia lúc nào đến phiên các ngươi đến quan tâm? Những sự tình kia của Sở gia các ngươi ta không thèm để ý, nhưng các ngươi cũng đừng đến Kỷ gia làm xằng làm bậy, cút!
Vừa dứt lời, một cỗ uy áp mạnh mẽ lan tràn ra.
Người trong sân ào ào lui lại, ngay cả Hồng Trung và Sở Thiết Sinh cũng gánh không được, hốt hoảng lui ra ngoài viện.
Khương La Phu hừ lạnh, ống tay áo trực tiếp vung lên, cửa lớn đóng lại.
Sau đó nàng cũng lười nhìn bên ngoài, trực tiếp đẩy cửa vào nhà.
Tổ An chắp tay nói:
- Đa tạ hiệu trưởng.
Khương La Phu nhíu mày:
- Sao ngươi lại ở trên giường của Tiểu Hi, còn thể thống gì! Nhanh leo xuống.
Tổ An cười ngượng ngùng, vội vàng nhảy xuống, gương mặt của Kỷ Tiểu Hi thì đỏ như quả táo.
Khương La Phu ngồi ở mép giường điều tra thương thế của Tần Vãn Như.
Khương La Phu do dự nói:
- Ta ngược lại biết một biện pháp.
Tổ An mừng rỡ, vội vàng nắm lấy tay nàng hỏi:
- Biện pháp gì?
Kỷ Tiểu Hi cũng hết sức tò mò, phải biết tiểu di xưa nay không lấy giỏi y thuật, bây giờ thương thế của Tần Vãn Như ngay cả phụ thân và nàng cũng không có cách nào, nàng đến cùng có biện pháp gì chứ.
Khương La Phu lạnh lùng nhìn tay của Tổ An.
Tổ An chột dạ buông ra:
- Tình thế cấp bách, chớ trách chớ trách.
Khương La Phu lên tiếng:
- Đáng tiếc biện pháp này nói cũng vô dụng.
- Sao lại vô dụng, nói ra mọi người cùng nhau nghĩ biện pháp, nói không chừng giải quyết được nha?
Kỷ Tiểu Hi vội vàng nói, một là nàng yêu thích y thuật, cho nên rất hiếu kì phương pháp gì có thể giải cứu, thứ hai nàng tính tình thiện lương, cũng hi vọng Tần Vãn Như khỏi bệnh.
Khương La Phu do dự mãi:
- Trước kia ta từ trong một quyển cổ tịch nhìn thấy, tinh huyết của tu hành giả tư chất siêu cấp, lại thêm Hồng Mông Nguyên Thủy Kinh, tựa hồ có công hiệu khởi tử hồi sinh.
- Tư chất siêu cấp?
Kỷ Tiểu Hi nghe mà nghẹn họng nhìn trân trối, trăm hơn ngàn năm qua, tựa hồ chưa từng nghe nói ai có tư chất siêu cấp, làm cho tất cả mọi người nói tư chất siêu cấp chỉ là truyền thuyết mà thôi.
Còn Hồng Mông Nguyên Thủy Kinh gì kia, càng chưa từng nghe thấy, khó trách tiểu di công bố nói cũng vô dụng.
Khương La Phu lại nhìn Tổ An, nàng biết Tổ An có tư chất siêu cấp, nhưng Hồng Mông Nguyên Thủy Kinh nàng cũng chưa từng nghe nói, cho nên vẫn vô dụng.
Chỉ có Tổ An là thần sắc cổ quái, tinh huyết của tư chất siêu cấp, hắn có; Hồng Mông Nguyên Thủy Kinh, hắn cũng có, thậm chí còn biết phương pháp cứu người.
Thế nhưng có thể cứu sao!
Biện pháp lúc trước cứu Sở Sơ Nhan, làm sao có thể dùng ở trên người Tần Vãn Như?
Tuy thế giới này khá phóng khoáng, nhưng còn không đến mức phóng khoáng đến trình độ này.
Vấn đề liên quan đến luân lý, mặc kệ ở thế giới nào, thời đại nào cũng là cửa ải lớn.
Nhưng dưới tình huống rõ ràng có thể cứu nàng, lại ngồi nhìn nàng chết sao?
Chỉ sợ quãng đời còn lại của mình sẽ vì sự kiện này mà ảo não hối hận.
Tổ An rơi vào xoắn xuýt, thấy chết không cứu, là cầm thú! Nhưng cứu, vậy thì không bằng cầm thú!
Nếu đổi lại bất kỳ nữ nhân nào khác, Tổ An sẽ nghĩa vô phản cố, nhưng hết lần này tới lần khác là Tần Vãn Như lại không được.
- Không cần quan tâm, ta tự biết hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Lúc này trên giường truyền đến âm thanh yếu ớt của Tần Vãn Như, nàng giãy giụa muốn ngồi dậy, Tổ An vội vàng tới đỡ lấy nàng.
Tần Vãn Như cảm kích liếc hắn một cái, lúc này mới nói tiếp:
- Ta chết không có gì đáng tiếc, chỉ không yên lòng Tiểu Chiêu lưu ở Sở phủ, còn có Trung Thiên chưa cứu được ra, A Tổ, ngươi có thể đáp ứng ta...
Tổ An nghe nàng nói giống như lưu di ngôn, trong lòng không khỏi chua xót, vội vàng cắt đứt nói:
- Còn chưa tới thời điểm nói di ngôn.